chuyện như vậy không phải năm nào cũng có đâu! Còn về công việc, cũng còn tới 1 tháng lận, Thượng Hải lớn như thế này, tìm một việc tương đương như hiện nay chắc cũng không khó.
Mẹ tôi hay mắng tôi là người không cả nghĩ, lạc quan một cách ngốc nghếch. Khi bị đuổi tôi đã quên mất 1 việc rất quan trọng, tôi quên rằng dù gì cty tôi cũng là 1 trong những cty có tiếng trong ngành, và quên mất việc này cũng xảy ra đình đám như thế nào. Hầu như các cty sản xuất phần mềm ở Thượng Hải đều biết đến chuyện 1 thằng ngốc của cty IT nào đó đã phạm sai lầm cực kỳ nực cười này. Tôi đoán là những người quản lý dự án của mỗi cty phần mềm nhất định sẽ mang chuyện này ra training cho cấp dưới rằng lập trình viên đừng bao giờ thay đổi code tùy tiện dù chỉ là 1 thao tác nhỏ đi chăng nữa. Và muốn điều tra “hung thủ gây họa” trong sư kiện rùm rang này cũng thật sự không phải chuyện khó khăn gì.
Trong chớp mắt, tôi đã thất nghiệp nửa tháng rồi, trước giờ tôi vẫn thuộc tầng lớp “sạch sẽ”, mỗi tháng trừ ngày phát lương ra, tiền trong tài khỏan bao giờ cũng không vượt quá 4 hàng đơn vị, gần cuối tháng thì thậm chí không còn đủ 3 hàng đơn vị nữa đấy ! Nếu tôi chỉ lo cho bản thân thì cũng tới nỗi nào, cùng lắm là sang nhà bạn hay nhà dì ăn chực uống chực, đằng này tôi còn 2 đứa em gái đang học Đại học nữa! Nói cho nghe nhé, mẹ tôi không phải thuộc dạng người sinh đẻ không kế hoạch, khi nhà nước có chính sách nếu 1 trong 2 vợ chồng có 1 người là con một thì được phép mang thai đứa thứ 2, mẹ tôi mới mang thai thêm 1 đứa, ai ngờ thai đó lại là song sinh, đâm ra cuối cùng tôi có tới 2 đứa em gái một lúc !
Với thu nhập từ hàng rau cải của mẹ tôi cùng tiền hỗ trợ thất nghiệp của một nhân viên bảo vệ như ba tôi, đừng nói chi tới chuyện nuôi em tôi lên đại học, ngay cả tiền học đại học của tôi cũng là do tôi vừa làm vừa học vừa vay tiền mà ra cải. Thời sinh viên của tôi rất vô vị, vừa ăn được bữa trước thì đã phải lo lắng cho bữa sau. Về 2 đứa em gái, tôi không muốn bọn chúng phải trải qua thời sinh viên giống tôi. Tôi hy vọng chúng nó sẽ có thể tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp trong 4 năm sinh viên trước khi bước chân vào xã hội tàn khốc này. Cho nên tôi đành gánh hết tất cả học phí và sinh hoạt phí của chúng. Bây giờ tôi mất luôn cả việc làm, khoản tiền này đã trở thành một vấn đề lớn.
Đành chịu thôi, tôi chỉ còn cách nộp hồ sơ vào các công ty nhỏ mà trước đây tôi không thèm để ý, sau đó tôi mới nhận ra rằng những cty nhỏ này cũng chả cần gì tới tôi, ngay cả điện thoại phỏng vấn cũng chẳng nhận được cú nào !
Lại thứ 2 nữa rồi ! Mặt trời đã lên cao chót vót, tôi vẫn còn ngủ nướng. Bây giờ không phải đi làm, mỗi ngày tôi đều ngủ dậy rất trễ. Tôi phát hiện rằng bản thân tôi quả là không cả nghĩ tý gì cả, thất nghiệp lâu vậy mà tôi vẫn còn có thể ngủ nướng như vậy. Hơn nữa tôi còn mơ thấy giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ ấy, tôi thấy mình sau nhiều lần phỏng vấn thất bại đành cắn răng đi làm sale – loại việc làm không có lương căn bản, với tính cách không tính toán, không biết xấu hổ của mình, tôi đã nhanh chóng trở thành TOP sale , kiếm rất nhiều tiền, mua cho ba mẹ mỗi người một chiếc xe việt dã xịn…..,
Đúng lúc tôi mơ thấy mình đã dọn vào căn biệt thự hơn 1000 mét vuông, ngồi trong bàn ăn dài gần 20m, 20 đầu bếp nổi tiếng trên Thượng Hải đang mang các món ăn đặc biệt từ từ bước tới…., chuông điện thoại tôi đã reo lên. Đối với người đang tìm việc mà nói, chuông điện thoại chính là niềm hy vọng, cơn ngáy ngủ của tôi bỗng biến đi đâu mất tăm.
Tôi nhảy vội xuống giường, vơ ngay chiếc điện thoại. Tay tôi run run vì hồi hợp. Nhưng nhìn thấy số điện thoại hiển thị, tôi hụt hẫng ngay. Là điện thoại của Phùng Dĩnh.
Phùng Dĩnh là bạn từ hồi lớp 6 của tôi, hiện cũng đang sống ở Thựơng Hải. Cô ta sống chung với bạn trai -Uông Bác Văn. Năm ngoái, sau khi nghỉ tết xong, ba mẹ Uông Bác Văn cũng dọn tới Thượng Hải sống chung với bọn họ, từ đó, hễ Phùng Dĩnh cãi cọ với ba mẹ chồng tương lai, hễ cô không vui đều gọi tôi ra than thở.
Giờ đây tôi còn đang rầu rĩ vì chuyện việc làm, nào đâu có tâm trạng nghe cô ta than ngắn thở dài, nhưng cũng không còn cách nào cả, nói gì cũng là bạn bè hơn 10 năm rồi, hơn nữa, tôi đang trong tình trạng thất nghiệp thì theo Phùng Dĩnh nghĩ, đó chính là biểu hiện sự rãnh rỗi, không tìm tôi thì còn tìm ai nữa !
Khi tôi chạy tới CLB của dì, Phùng Dĩnh đang chạy bộ trên máy tập, người ngợm ướt đẫm mồ hôi. Nhìn thấy tôi, Phùng Dĩnh đã nắm tôi lại bắt đầu than thở như nông nô Tây Tạng găp Đảng Cộng sản.
Phụ nữ đúng là động vật kỳ lạ, khi họ trút tâm sự, bạn sẽ thấy là họ đã vượt quá sức chịu đựng, nếu bạn không ta tay giúp đỡ kịp thì họ sẽ nổi điên ngay. Nhưng thực chất họ không cần bạn giúp đỡ gì, chỉ cần ca cẩm xong sẽ hết chuyện. Sau 1 thời gian, họ cũng lại vì những việc nhỏ nhặt khác mà tiếp tục than thở.
Tôi đã hiểu được điều này nhờ Phùng Dĩnh. Lúc đầu cô ta than thở về sự xung đột giữa cô ta với ba mẹ chồng tương lai, tôi thật lòng suy nghĩ tìm cách giúp cô ta, nhưng lại rất nhanh chóng nhận ra Phùng Dĩnh chỉ muốn tìm một người lắng nghe mà thôi, mỗi lần cô ta tâm sự xong thì tâm trạng trở nên thoải mái ngay, nhưng đến lần sau thì lại cũng tiếp diễn như vậy.
Thành ra bây giờ tôi đã học khôn lên rồi, bất kể thái độ cô ta có kích động thế nào, tôi cũng chỉ ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng mới nói vài câu phụ họa.
Lần này cũng không ngoại lệ, sau một hồi tâm sự tràn đầy kích động, Phùng Dĩnh vừa huýt sáo vừa đi vào WC.
Tôi ngán ngẫm chờ bên ngoài, điện thoại lại reo lên, tôi vội vơ lấy nó ngay, lại là Phùng Dĩnh, đáng ghét, trong 1 buổi sáng làm tôi hồi hợp tới 2 lần.
“Chị hai, chuyện gì nữa đây? ” Tôi bắt máy với giọng uể oải.
Giọng Phùng Dĩnh nghe có vẻ ngại ngùng : “Em quên mang băng vệ sinh rồi, anh đi mua giùm em được không?”
Ôi, chuyện gì thế này? Nếu nói mua băng vệ sinh giúp bạn gái mình là chu đáo thì mua băng vệ sinh giúp bạn gái người khác gọi là xui rủi ! Số khổ, đúng là số khổ mà !!
Sống 20 mấy năm nay, đây là lần đầu tôi đi mua băng vệ sinh (Nói điều này ra cũng có chút dư thừa), tôi cứ lượn lờ vòng vòng mấy quầy băng vệ sinh trong siêu thị, lén lút cứ y như đang ăn trộm. Lúc ấy tôi mới biết thì ra có nhiều loại băng như vậy : ban ngày, ban đêm, maximum, còn có cả loại lưới, loại cotton gì nữa, có cái còn thêm 2 chữ Có cánh trước chữ băng vệ sinh, có cái thì chỉ có chữ có cánh, không biết có gì khác biệt nữa. Ngay lúc tôi đang do dự có cần điện thoại hỏi lại Phùng Dĩnh không thì đột nhiên cảm giác thấy có đôi mắt ai đang nhìn tôi, tôi quay về hướng đó thì bỗng giật mình, đúng là oan gia ngõ hẹp, lại là người đẹp Hummer.
Cô ta có vẻ cũng nhận ra tôi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi với bộ dạng cứ như tôi là tên biến thái vậy. Tôi bị cô ta nhìn đến ngưỡng đỏ cả mặt, tim đập thình thịch, vội vàng lượn qua phía bên kia quầy, tiện tay vơ đại một gói rồi chạy ùa tới quầy tính tiền ngay. Thím thu ngân thấy tôi mặt mày đỏ bừng bèn an ủi:” Thằng nhóc này tự nhiênthoải mái chút đi, ân cần với vợ mình thì có gì đâu mà ngại chứ. ” Nhưng chất giọng thím hơi bị to khiến những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía tôi, càng khiến mặt tôi thêm đỏ hơn nữa.
Khó khăn lắm mới mua được băng vệ sinh về, tôi nhận ra vấn đề lớn ở đây là làm sao đem nó vào trong? Bây giờ là sáng thứ 2, trong CLB gần như không có ai, dì lao công quét dọn sạch sẻ mọi thứ xong thì đã ra về rồi, phải chờ tới buổi trưa mới đến. Làm thế nào bây giờ? Không lẽ lại phải chạy ra đường chặn đường một bà dì nào đó rồi nói rằng :”Dì ơi, haha…có thể đưa băng vệ sinh này vào giúp cho bạn cháu không?” Thế thì nhất định người ta sẽ nghĩ đây là 1 tên biến thái và thể nào cũng bị người ta đánh chạy cong đuôi mất thôi !
Chờ khá lâu vẫn chưa thấy có cô gái nào tới CLB, di động lại reo lên, lần này tôi không hề hồi hợp gì cả, đóan cũng biết rằng chắc chắn là Phùng Dĩnh gọi đến rồi.
“Anh đang làm gì vậy? Sao đi lâu thế?” Giọng điệu Phùng Dĩnh có vẻ khá bực bội, ngồi trong Toilet nãy giờ nhất định khó chịu lắm.
“Bây giờ CLB không có ai hết, anh không tìm thấy người nào có thể nhờ đưa băng vệ sinh vào cho em cả.”
“Vậy anh tự mang vào là được rồi. Cũng đâu có ai , anh vào nhanh lên được không?” Phùng Dĩnh nói xong thì cúp máy cái rụp.
Chỉ chỉ còn cách này thôi. Tôi đã rất nhiều năm chưa vào toilet nữ rồi! Cắm đầu cắm cổ bước vào, gọi tên Phùng Dĩnh 1 tiếng, cô ấy trả lời ngay, thì ra cô ở ngăn toilet cuối cùng.
Tôi chợt nhớ tới 1 bài trắc nghiệm tâm lý có nói rằng :”Khi bước vào toilet không có ai , bạn sẽ chọn ngăn phòng nào? ” Nếu chọn ngăn ngoài cùng chứng tỏ bạn là một nhân vật chủ động tích cực, thích tìm hiểu mọi thứ sắp xảy ra; nếu chọn ngăn giữa, chứng tỏ bạn là 1 trong số những con người bình thường như bao người, không thích nổi cộm nhưng cũng không thích trầm lặng nép trong 1 góc; và người chọn ngăn trong cùng, thông thường là người không thích sự nổi trội, nếu là phụ nữ thì đó chính là tuýp ngừơi vợ đảm đang. Xem ra Phùng Dĩnh chính là tuýp phụ nữ đảm đang điển hình rồi. Nếu là cô gái Hummer đó, với tính cách cô ta chắc là sẽ chọn ngăn ngoài cùng cho mà xem.
Tôi tự cảm thấy mình rỗi hơi thật, cầm băng vệ sinh vào toilet nữ mà cũng có thể suy nghĩ vẩn vơ như vậy, đều do thất nghiệp mà ra cả ! Tôi dẹp suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, mang băng vệ sinh ném vào ngăn của Phùng Dĩnh rồi nhanh chóng quay ra phía ngòai.
Đúng lúc tôi vừa bước tới cửa, cánh cửa bị đẩy vào 1 phát, 1 cô gái đang chạy vội vào, suýt tý nữa là sà vào lòng tôi rồi.
Lại là cô Hummer! Theo logic bình thường, nếu con gái bỗng dưng gặp thằng con trai trong toilet thì phải la lên mới đúng chứ, nhưng cô ta chỉ đứng ngây người 1 tý, rồi khuôn mặt bỗng trở nên đằng đằng sát khí.
Tôi biết thế nào cô ta cũng coi tôi là tên dê xồm nhìn trộm trong toilet nữ, tôi vội nở nụ cười, giải thích rằng :”Xin lỗi, tôi…” Chưa dứt lời, cô ta đã cho cú đấm như thép vào mặt tôi, trước mắt bỗng tối sậm lại, đầu óc quay cuồng như có 7 chòm sao bắc đẩu đang xoay quanh.
Cô ta tiếp tục đánh đấm tơi bời vào mặt tôi, tôi chỉ biết ôm đầu chạy trốn một cách tội nghiệp. Cho tới khi Phùng Dĩnh ngăn cô ta lại, tôi mới dám bò ra khỏi chỗ bồn rửa mặt.
Phùng Dĩnh đỡ tôi ra bên ngòai ngồi, cô gái đó chạy đến mang 1 túi nước đá đưa tôi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý, tôi….”
“Cô là người gì thế này? Hở tý đã động tay đánh người, có giáo dục không vậy? Đánh người ta bị thương thì phải làm sao đây?” Phùng Dĩnh cau có với cô ta. Cũng may còn có người bạn nghĩa khí này, nếu là thằng Trần Hạo, thể nào thấy con gái đẹp cũng tay chân mềm nhũn cả ra cho coi, và nhất định sẽ chẳng bao giờ có thể nhờ cậy anh ta đứng ra bênh vực tôi như Phùng Dĩnh đâu.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Cô gái đó bỗng trở nên dịu dàng khác thường, sắc mặt cũng tỏ ra thành kính, lo lắng :” Chúng ta tới bệnh viện ngay đi, tiền thuốc tôi trả…”
Phùng Dĩnh ngắt lời cô ta không chút nhân nhượng :”Nói cũng bằng thừa, tiền thuốc đương nhiên là cô trả rồi, không lẽ bắt tôi trả? “
Phùng Dĩnh vạn tuế, trong lòng tôi vui mừng hoan hô, thật tình tôi muốn lôi thằng nhóc Trần Hạo tới đây ngay , để cho anh ta thấy rằng thế nào mới gọi là bạn thật sự.
“Vâng, vâng.” Cô ta ngoan ngoãn gật đầu : “Chúng ta đi thôi, tôi đỡ anh.” Cô gái vừa nói vừa đưa tay ra đỡ tôi.
Nhìn thấy người đẹp tỏ ra thận trọng thế này tôi lại cảm thấy có chút áy náy, vội trả lời :”Không cần đến bệnh viện đâu. Tôi không sao, chườm tý đá lạnh là được rồi.”
Phùng Dĩnh hơi lo lắng hỏi “Anh chắc là không sao chứ?” .
“Không sao. Em yên tâm được rồi. ” Tôi đứng dậy nhảy lên vài cái, cười cười :”Anh yếu ớt đến thế sao? Không sao thật mà !”
“Vậy thì tốt rồi.” Phùng Dĩnh liếc nhìn đồng hồ, nói rất nhanh gọn : “Em chỉ xin nghỉ phép buổi sáng à, em phải về công ty rồi. Ghé thăm anh sau nhé !” Nói xong cô ta quay đầu bỏ đi. Ây da, xem ra Phùng Dĩnh cũng chẳng hơn Trần Hạo bao nhiêu, bạn bè tôi quen là loại người gì thế này ?
“Bạn gái anh lợi hại thật đấy !” Cô gái nhìn Phùng Dĩnh, thè lưỡi nói .
“Cô ấy không phải bạn gái tôi, là bạn gái của bạn tôi ” Tôi đính chính.
“Hèn gì nãy giờ tôi cứ kỳ lạ sao cô ta có thể là một cặp với anh cơ chứ, cô ta xinh thế kia, anh thì….” Cô gái nhìn tôi một hồi rổi bểu môi.
Tôi có chút hối hận vì lúc nãy không chịu tới bệnh viện, Phùng Dĩnh vừa đi, thái độ cô ta ngay lập tức như một người hoàn toàn khác hẳn, tôi dễ bắt nạt đến thế sao?
“Tại sao lúc nãy anh không đánh trả ? Tôi ra tay đánh anh nặng thế này .”
Hình như trong mắt cô gái này thì chuyện đàn ông ra tay với phụ nữ là chuyện rất bình thường thì phải, kêu tôi làm sao trả lời đây? Tôi cảm thấy đã là đàn ông thì đáng xấu hổ nhất chính là động thủ với con gái, nhất là con gái đẹp như thế này. Đương nhiên, mãi sau này tôi mới biết rằng cho dù tôi phản công thì kết cuộc chỉ càng bi thảm thêm mà thôi. Nhưng những lời này tôi không dám nói ra miệng, nếu không lại bị cô ta chụp cái mũ “xem thường con gái” lên đầu cho mà xem. Thành ra tôi chỉ ừ hử vài câu cho qua chuyện. Nhưng vẫn bị cô ta nhìn thấu.
Cô tằn hắn :” Lại cảm thấy anh là đàn ông, nên phải nhường phụ nữ đúng không?” Cô ta chuyển đề tài ngay “Nhưng cũng không hòan tòan là lỗi của tôi. Tôi vừa mới nhìn thấy anh cứ lặp lờ bên mấy quầy băng vệ sinh rồi sau đó lại đụng anh trong toilet nữ, anh lại cười đê tiện như thế, khiến tôi tưởng anh là dê xồm nê mới phải ra tay trước thôi !”
Tôi cười đê tiện bao giờ? Từ nhỏ tới giờ những ai gặp tôi đều bảo rằng khi tôi cười chính là lúc nhìn tôi giống người tốt nhất. Đúng là tú tài gặp mỹ nữ, có lý thành vô lý. Tôi đành giả câm giả điếc, ừ một tiếng qua chuyện.
“Anh làm nghề gì thế? Thứ 2 mà không phải đi làm sao?” Nhìn tôi cứ im lặng mãi, đột nhiên cô ta tỏ ra có hứng thú với tôi. Cô ta ngồi ở băng ghế đối diện tôi, hỏi rất nghiêm túc.
Tôi đặt đôi tay lên chiếc bàn phía trước, làm động tác gõ bàn phím :”Lập trình viên, khi làm việc có chút giống với nhân viên đánh máy. Nhưng bây giờ đang trong tình trạng thất nghiệp nên không cần đi làm rồi.” Đa số thì mấy người đẹp ít ai biết lập trình viên làm những công việc gì, vì thế tôi dùng hình ảnh nhân viên đánh máy để giải thích rõ, như thế thì sẽ tạo cho họ một ấn tượng trực quan hơn.
“Ờ.” Người đẹp gật đầu như thể hơi hiểu hiểu rồi. Tất nhiên “hơi hiểu hiểu ” chỉ là quan điểm chủ quan của tôi, có lẽ trong tận xương tủy tôi vẫn luôn có thành kiến với chỉ số IQ của các mỹ nữ, chắc là sau này tôi phải sửa đổi mặt này mới được.
“Tại sao anh lại thất nghiệp vậy?” Không chờ tôi trả lời, người đẹp liền nói ngay : “Chắc chắn là anh không làm tốt nên bị đuổi việc đúng không?”
“Đúng là tôi bị đuổi việc nhưng tôi bị người ta hãm hại chứ không phải vì tôi làm không tốt !”
Đến trang: