tiếng nói cười của một nam một nữ.
Phòng ngủ của hai vợ chồng họ không đóng cửa, chỉ nghe thấy trong phòng, tiếng cười đùa dần dần lắng xuống, không khí lập tức chìm đắm trong sự ấm áp.
Hình Dục không bị điếc nên đương nhiên là nghe thấy hết, cô vốn đang ngồi ăn cơm một mình trước bàn ăn, nghe thấy những thứ không nên nghe, cô cầm bát cơm lên đi vào phòng mình.
***
Hình Khải thấp thoáng nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này anh vốn đang quấn quýt ôm hôn An Dao, liền bước xuống giường, ra ngồi trước máy vi tính, vờ như rất bận rộn.
An Dao mặc một chiếc váy ngủ rất gợi cảm, nằm trên giường với tư thế gợi tình vô cùng. Cô nũng nịu gọi Hình Khải: “Ông xã... anh sao thế?”
“Cái gì nhỉ... còn chưa lấy đăng ký kết hôn...” Hình Khải cảm thấy mình cũng thật giả dối.
An Dao bộ dạng mời gọi, ngồi dựa vào vai Hình Khải, chu miệng bất mãn nói: “Là em tự nguyện, trừ phi anh không muốn lấy em nữa.”
“Sao có thể thế được, tự nhiên nhớ ra còn một báo cáo chưa làm, em ngủ trước đi.” Nói xong, Hình Khải vỗ vỗ vào má cô an ủi, tiện thể đứng dậy, đi ra giá sách lấy tài liệu.
An Dao nhìn chằm chằm vào lưng anh, cắn cắn đôi môi hồng, phụ nữ có những giới hạn để ràng buộc hành vi của bản thân, huống hồ chuyện này vội cũng không được, đành đợi vậy.
Khi hơi thở đều đều truyền vào tai anh, anh mới buông sách xuống, ngồi dựa vào thành ghế, mệt mỏi thở hắt ra.
Sáng sớm hôm sau.
Hình Khải thu dọn sách vở chuẩn học, bữa sáng nóng hổi được bày sẵn trên bàn, trước kia là một phần giờ thành hai.
Hình Khải thấy trong lòng không thoải mái, anh sải bước ra khỏi phòng. Lên xe rồi, xe đang chạy bon bon trên con đường yên tĩnh, và khi bóng một đôi nam nữ thoáng lướt qua nơi khóe mắt anh, anh bất giác phanh gấp, cho xe quay lại đầu hẻm.
“Hình Dục! Bỏ tay xuống.” Anh hét lên một tiếng.
Hình Khải lúc đó nhìn thấy cảnh Hình Dục đang nhón chân chạm tay vào trán Phó Gia Hào, anh mở tung cửa bước xuống xe, ngay sau đó, dang tay đấm thẳng vào mặt Phó Gia Hào.
Phó Gia Hào ngã, Hình Khải mới phát hiện ra một vết hằn đỏ do gậy đập vào. Hình Khải sững lại, thấy tay bên kia của Hình Dục cầm một vật, cây phơi quần áo.
Phó Giao Hào vô duyên vô cớ gặp họa hết lần này tới lần khác, cho dù là người tốt tính đến đâu cũng không thể nhẫn nhịn mãi, anh ta nhảy lên, vung tay đấm vào mặt Hình Khải, Hình Khải không kịp đề phòng, loạng choạng hai bước lao vào tường.
Phó Gia Hào chỉ vào Hình Dục rồi lại chỉ Hình Khải: “Này! Hai anh em các người là điên cả sao? Tại sao lại bạo lực như thế?”
Anh ta chẳng qua cũng chỉ là hôn trộm vào má Hình Dục một cái, Hình Dục lập tức nhặt gậy đánh anh ta. Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn, Hình Khải đã tung nắm đấm nhằm thẳng mặt mà lao tới, anh em nhà này mắc bệnh hung hăng di truyền hay sao?
Hình Khải còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Hình Dục nhặt cây chổi lau nhà lên đập vào gáy Phó Gia Hào một cái, cú đánh này cũng thật hung hăng, khiến người anh em kia ngã lăn ra nền… ngất xỉu.
“...” Hình Khải chớp chớp mắt: “Sao em lại đánh cậu ta?”
“Anh ta đánh anh.” Hình Dục bình thản trả lời. Ngay sau đó cô đứng ra đầu đường đón một chiếc taxi, nhanh chóng cùng bác tài khiêng Phó Gia Hào lên xe, Hình Dục thả cửa kính xuống, vẫy vẫy tay với Hình Khải, cười nói: “Anh, anh đi học đi, em đưa anh ta vào viện.”
Hình Khải hai tay ôm má, nhìn theo chiếc xe đang xa dần, mặt nghệt ra.
Chương 27 : Năm đó em gây sự với anh, hay là do anh nghĩ nhiều quá
Phó Gia Hào nằm trong phòng cấp cứu, dần dần tỉnh dậy, việc đầu tiên anh ta làm sau khi tỉnh là “chất vấn” kẻ bạo lực - Hình Dục.
“Em không chấp nhận tình cảm của anh thì thôi, có cần phải ra tay nặng thế không?” Trên đầu Phó Gia Hào quấn mấy lớp băng. “Hung thủ” xuống tay rất mạnh, y tá nói có thể anh sẽ bị chấn động não nên phải nằm theo dõi.
“Tôi xin lỗi.”
“Chỉ xin lỗi thôi thì không đủ, tôi là trụ cột tương lai của nước nhà! Em phải chăm sóc tôi, chăm sóc cho tới khi bác sĩ khẳng định tôi không sao mới thôi.” Phó Gia Hào điềm tĩnh nói.
“Tôi ra tay có chuẩn mực, chắc chắn không làm tổn thương phần đầu của anh đâu.” Hình Dục trả lời chắc chắn.
“Tiểu thư, cô còn dám nói mình có chuẩn mực?!...” Phó Gia Hào vô thức ngẩng đầu lên, rồi lại bị cơn chóng mặt hành hạ phải nằm lại xuống gối, bất lực nói: “Tôi không hiểu em đang nói gì, tóm lại em phải chịu trách nhiệm”
Hình Dục nhìn anh đầy bất lực: “Đừng quên anh hôn tôi trước tôi mới đánh anh. Hơn nữa bác sĩ nói anh không sao, vết thương không nghiêm trọng tới mức phải khâu, thế mà anh lại bảo y tá băng bó chặt như cái bánh chưng thế kia trông còn ra thể thống gì nữa?”
Phó Gia Hào trừng mắt nhìn cô, thẳng thắn thừa nhận: “Quên mất cô cũng học y...”
“Không sao rồi thì dậy đi, viện phí tôi đã thanh toán cả rồi, giờ tôi sẽ đưa anh về.” Hình Dục đứng dậy, vì không muốn để anh ta đôi co thêm, cô thuê một chiếc xe lăn của bệnh viện.
Phó Gia Hào ngồi vào xe lăn với bộ dạng bất mãn, Hình Dục đẩy xe về phía cửa chính, khi đi ngang qua vườn hoa, anh lại nổi hứng ngắm hoa ngắm bướm, bệnh nhân yêu cầu “đi dạo”.
“Em xem đôi vợ chồng già kia tình cảm chưa. Bao giờ anh già, liệu em có giống như bà vợ kia đi dạo cùng anh?” Phó Gia Hào vẫy tay với một ông lão bệnh nhân khác cũng đang ngồi trên xe lăn.
“Chúng ta thậm chí còn không phải là bạn, anh chỉ là bạn học của anh trai tôi.”
Phó Gia Hào cười nhăn nhở, nói: “Nhắc đến anh em, tôi thật không hiểu vì sao cậu ta lại nổi điên lên như thế, cứ như anh là tình địch của cậu ta không bằng.”
Hình Dục không cười nữa: “Thế thì anh cứ coi tôi như là tình nhân của anh ấy được rồi, dù sao tôi cũng không định lấy chồng.”
“Đừng nói như thế, rất nhiều người theo chủ nghĩa độc thân cuối cùng vẫn kết hôn đấy. Hay là vì muốn từ chối tôi nên em mới nói vậy?”
“Tôi nhớ tôi đã thẳng thắn từ chối anh rất nhiều lần rồi.”
Phó Gia Hào nhún nhún vai: “Tôi biết, nhưng không chừng tới ngày nào đó em sẽ thay đổi ý định, tôi rất tin vào bản thân.”
Hình Dục lắc lắc đầu: “Đừng phí thời gian nữa Phó Gia Hào, tôi chẳng hề có chút tình cảm nào với anh, sau này cũng sẽ không.”
Phó Gia Hào nhìn cô giơ ngón cái lên khen: “Em là cô gái lạnh lùng nhất mà tôi từng gặp, hễ mở miệng là khiến đàn ông hoàn toàn hết hi vọng.”
Hình Dục tiếp tục đẩy xe: “Tôi vẫn sẽ nói câu đó, đừng nhắc đến tôi trước mặt Hình Khải, thực ra anh ấy cũng chẳng hiểu gì tôi cả.”
Phó Gia Hào buồn bã mất một giây, lấy từ trong túi ra một cây trâm, rồi lại nhe răng ra cười: “Hôm nay tôi tới tìm em là có nguyên nhân đấy, vốn định khiến em bất ngờ, ai biết em lại động tay đánh người. Mau xem đi, tôi nhờ bạn đặt làm ở Anh mang về, trên thân cây trâm này có khắc tên em.”
Hình Dục liếc mắt nhìn cây trâm khá tinh xảo, bất giác mệt mỏi thở hắt ra, lúc này cô đột nhiên phát hiện ra Phó Gia Hào và Hình Khải có một đặc điểm chung khá giống nhau, đó là chưa đạt mục đích thì không chịu buông tay.
Thế là, cô ngồi xuống cạnh chân Phó Gia Hào, nghiêm túc nói: “Nói thật với anh, tôi thích phụ nữ. Đừng nói với anh tôi nhé.”
“...”... “?!”... “?!”
Cuộc “đi dạo” vui vẻ lập tức dừng lại.
Phó Gia Hào dựa vào cửa xe taxi, mặt xám lại như xác chết. Tại sao anh ta lại không nghĩ đến khả năng Hình Dục là người đồng tính chứ? đúng là cô ấy hoàn toàn không có cảm hứng với đàn ông, Chúa ơi...
“Em thích kiểu phụ nữ thế nào?... Xin lỗi, coi như tôi chưa hỏi gì.”
Hình Dục ngồi nhìn ra ngoài cửa xe, mím môi Ngày hôm sau.
Trong một giảng đường của học viện ngoại giao, Phó Gia Hào đang trong tâm trạng hết sức bi thương, nằm bò trên bàn than vắn thở dài. Hình Khải ngồi ngay bàn phía sau anh ta, chăm chú nhìn miếng băng quấn quanh đầu anh ta, anh đang suy nghĩ xem có nên xin lỗi hay không. Mặc dù quan hệ của hai người không còn căng thẳng như thời gian đầu nữa, nhưng cũng không đủ để được gọi là bạn.
Tiếng chuông tan học vang lên, Hình Khải đi chen lên cạnh Phó Gia Hào, huých vào tay anh ta một cái, gượng gạo mở miệng: “Này, hôm qua thật ngại quá, trưa nay mời cậu ăn cơm nhé.”
Phó Gia Hào không có phản ứng gì, nhưng đột nhiên, anh ta ôm chặt lấy cánh tay Hình Khải than thở liên miên, động tác này khiến những bạn học khác chú ý, những ánh mắt như đang dò hỏi: hai người đàn ông mà ôm nhau thế kia là có nghĩa gì?
Hình Khải hít một hơi thật sâu, hất hất cánh tay Phó Gia Hào ra, Phó Gia Hào lại nhất định ôm chặt không rời.
“Này, chỉ một gậy mà khiến khuynh hướng giới tính của cậu thay đổi à?”
Mấy từ này đánh đúng vào chỗ đau của Phó Gia Hào, anh ta vòng tay lên ôm cổ Hình Khải...
Mặc dù chuyện Hình Dục đồng tính giống như tiếng sét giữa trời quang, nhưng anh ta đã hứa sẽ giữ bí mật rồi, có điều anh ta không sao chịu đựng nổi cú sốc này, anh ta bi thương ai oán vạn phần rên rỉ: “Khải!... Khải!...”
“Khải cái đầu cậu ấy, mau nói nhanh đi.” Hình Khải thoát khỏi sự bấu víu của anh ta, toàn thân nổi hết da gà,
“Hình Dục cô ấy!... Cô ấy cô ấy cô ấy!.... thật sự từ chối mình rồi.”
Hình Khải vừa nghe xong lập tức hai chân mày giãn ra, nói: “Ồ, đây chẳng phải chuyện tốt sao? Chúc mừng cậu nhé!” Anh sớm đã biết Phó Gia Hào có “ý đồ xấu” với Hình Dục, nhưng Hình Dục chưa bao giờ cho anh ta một cơ hội nào. Chỉ nghe nói tới điểm này thôi, sự thù hận của Hình Khải giờ đã chuyển sang trạng thái cảm thông. Giờ lại thấy vẻ mặt ai oán đau buồn của Phó Gia Hào, tâm trạng của anh thật sự rất vui.
Phó Gia Hào cào cào mặt bàn, lo lắng hỏi: “Cậu không tò mò muốn biết tại sao cô ấy lại từ chối một người đàn ông ưu tú như mình à? Khi những cô bạn gái cùng tuổi đều đang chìm đắm trong tình yêu thì em gái cậu hễ nhìn thấy đàn ông là vác gậy đánh, cậu làm anh sao không quan tâm tới em gái một chút, hả?”
“Thật hài hước, cậu có chỗ nào ưu tú? Có ưu tú thì cũng đâu bằng được tôi?” Hình Khải khinh thường hừ lạnh một tiếng, cố gắng học hành là vì cái gì? Chính là vì muốn nhận được sự nể nang ngưỡng mộ của bạn bè người thân.
Phó Gia Hào lấy hơi: “Đúng! Điểm môn thể dục của mình có kém cậu một chút, nhưng cô ấy là em gái cậu, mình chỉ xếp sau cậu thôi đúng không?”
Đứng đầu lớp là Hình Khải, đứng thứ hai trong lớp là Phó Gia Hào. Khỏi phải nói, cả hai người đều rất có bản lĩnh trong việc “chế nhạo đối phương và tâng bốc bản thân”.
“Trời ơi, cái gì mà điểm thể dục kém một chút, thế gọi là kém một chút sao? Đàn ông không những cần có đầu óc mà còn phải có một cơ thể tráng kiện khỏe mạnh, cậu chẳng qua chỉ là một kẻ chân yếu tay mềm không có khả năng chiến đấu, chưa được vài chiêu đã bị Hình Dục hạ đo đất, chỉ biết ngồi vào gường ôm mặt khóc.” Hình Khải hí hửng trước sự đau khổ của kẻ khác.
Phó Gia Hào đưa tay lên sờ sờ băng quấn trên đầu, lại nhìn cánh tay rắn chắc của Hình Khải, lẽ nào Hình Dục chê anh ta không đủ mạnh mẽ nên mới bịa ra lý do hoang đường ấy?
“Khải, cậu đã bị cô ấy đánh bao giờ chưa? Hoặc bị cô ấy đánh thương chưa?”
“...Đương nhiên là chưa! Ngược lại thì có!” Hình Khải trả lời một cách yếu ớt, chuyện cũ không nên nhắc lại.
Trong lòng Phó Gia Hào lại nhen nhóm một tia hi vọng: “Hình Dục thích ăn gì?”
“Hả? Tôi ăn gì nó ăn nấy.”
“Thế cậu thích ăn gì?”
“Việc gì đến cậu!” Hình Khải giở mặt.
“Đừng thế, đều là bạn bè cả mà.”
“Ai là bạn cậu. Đừng có nhòm ngó Hình Dục nữa! Nếu không tôi sẽ cho cậu nếm mùi nam nữ song quyền.” Hình Khải vỗ vào vết thương của Phó Gia Hào một cái, Phó Gia Hào gào lên thảm thiết, Hình Khải nhân cơ hội chuồn mất.
Tan học, Phó Gia Hào mặt dày đòi đi theo Hình Khải về nhà ăn cơm. Hình Khải vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến thân phận của một người đàn ông đã có gia đình, cảm giác hai vợ chồng cùng Hình Dục ngồi ăn cơm không khí có chút không tự nhiên, vì vậy anh ra vẻ đồng ý một cách miễn cưỡng, ít nhất thì Phó Gia Hào có thể làm không khí náo nhiệt hơn. Nhưng chỉ được phép dừng lại ở việc ăn cơm, nếu cậu ta có ý định trêu ghẹo Hình Dục, anh sẽ khiến cậu ta phải ôm hận mà về.
Khi họ về đến nhà.
Cảnh đầu tiên đập vào mắt chính là: Hình Dục bận rộn đi ra đi vào, An Dao lại nhàn nhã như quý phi nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha xem ti vi ăn hoa quả.
“Ông xã về rồi đấy à. Anh Phó, chào anh.” An Dao bỏ chùm nho xuống, tươi cười đi ra cửa đón.
Hình Khải ừ một tiếng, cảm giác Hình Dục như một tiểu a hoàn bị bắt nạt ức hiếp, cảm giác ấy rất lạ, Hình Dục phục vụ hầu hạ anh là chuyện thường tình, nhưng để cô phục vụ một người khác không phải anh thì thật khó chấp nhận.
Anh đi tới cửa bếp, giọng trách cứ có vẻ không vui: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả, đặt cơm ăn thôi! Em rảnh rỗi đến thế sao?”
An Dao thấy thế không dám lên tiếng, bởi vì chính cô năn nỉ Hình Dục dậy mình nấu ăn, nhưng mùi dầu mỡ trong bếp nồng nặc quá, vì vậy giữa đường cô liền bỏ cuộc, Hình Dục chẳng nói gì, An Dao cũng biết Hình Dục sẽ không giận dỗi, bởi vì dù sao Hình Dục cũng làm việc nhà quen rồi.
Hình Dục im lặng không nói, tiếp tục đảo xào món bông cải xanh.
Hình Khải nghĩ tới trong nhà còn có khách, nên cố nén cơn giận xuống, khoanh tay trước ngực bước vào trong bếp, dùng đầu gối huých vào đùi cô: “Anh đang nói với em đấy, khói dầu mỡ không tốt cho da biết không hả?”
Hình Dục quay lại nhìn anh cười, nhưng do không để ý tới khoảng cách giữa họ, nên trong giây lát môi họ vô tình chạm nhẹ vào nhau.
“...”
“...”
Hình Dục vội giật mình né tránh, quên mất phía sau có chảo rau đang xào, theo quán tính Hình Khải vòng tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng... nhưng, anh cũng quên mất phải giữ khoảng cách, lực kéo quá mạnh, trên tay cô đang cầm xẻng xào nóng rẫy.
“Á...”
Hình Khải ôm chặt lấy má ngồi thụp xuống. Hình Dục thét lên.
Hình Dục lấy ngay một chậu nước đá, ép hai vai Hình Khải xuống, để má anh chạm vào chậu nước.
Ngoài phòng khách hai người nghe thấy tiếng ồn ào trong bếp, cùng chạy tới, Hình Khải mặt úp xuống chậu nước, hai tay với với trên không trung như sắp ngạt thở tới nơi.
Phó Gia Hào vô thức cho cả năm ngón tay vào miệng kinh ngạc... cuồng ma giết người.
“Chị dâu, anh bị bỏng rồi, mau đi lấy dầu đi.” Hình Dục vừa ra sức ấn vào gáy Hình Khải vừa chỉ huy.
“Ừ...” An Dao vội vàng quay người đi tìm thuốc, nhưng rồi quay lại hai tay vẫn trống không. “Tiểu Dục, dầu để ở đâu?”
Hình Dục không biết phải giải thích thế nào, lao ra khỏi bếp, nhanh chóng cầm lọ dầu vào, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Hình Khải, dùng loại dầu có thứ mùi nhức mũi xoa xoa lên má Hình Khải.
Hình Khải thẫn thờ nhìn cô, đầu óc trống rỗng.
Đến trang: