WAP ĐỌC TRUYỆN

Trang Chủ Tiểu Thuyết - Ngôn Tình

Anh hận anh yêu em

Anh hận anh yêu em


- Chuyên mục: Tiểu Thuyết - Ngôn Tình
- Lượt xem:
/>
“Anh đừng lảng tránh. Hôm nay em mới chỉ gặp có hai người thôi đấy, vậy thì còn bao nhiêu người em chưa bắt gặp nữa? Nhẫn cưới anh không thèm đeo, thế mà em cũng ngây ngốc tin. Em thấy anh muốn để những cô gái khác hiểu lầm rằng anh vẫn còn là chàng trai vàng chưa vợ thì đúng hơn?”

Hình Khải chẳng muốn cãi nhau. Đúng là anh từ nhỏ đã không quen đeo nhẫn.

Hình Khải im lặng, không giải thích, mặc cô lẩm bẩm không ngớt. Nhưng, sự trầm mặc của anh chẳng đổi lại được sự tha thứ của vợ, lửa giận càng lúc càng bốc cao, những chuyện vô nghĩa liên tiếp được đào bới ra nói suốt hai mươi phút...

Hình Khải chỉ cảm thấy tai mình lùng bùng, trước khi đính hôn, An Dao là một cô gái thấu tình đạt lý biết bao, sau khi đính hôn lại biến thành một người chuyện gì cũng có thể đưa ra cân đong đo đếm, nói sai một câu thì đừng hòng sống yên ngày hôm đó.

“Thôi đi. Em không hiểu cho anh thì thôi, giờ anh chỉ hỏi em một câu, chuyện này kết thúc được chưa?” Hình Khải đưa ra thông điệp cuối cùng.

“Chưa!”

“Thế thì được, tùy em.” Hình Khải đứng dậy bỏ đi, lên xe, phóng vụt qua người An Dao.

An Dao liền nghệt mặt ra, cô mới cằn nhằn vài câu anh đã bỏ đi rồi? Cô bèn ném cặp sách theo chiếc xe, khóc rống lên chửi r: “Mẹ kiếp Hình Khải! Lần này tôi sẽ khiến anh phải chủ động làm lành với tôi, mẹ kiếp, tôi mà chủ động tôi là kẻ khốn.”



***



Có thể An Dao hiểu, cũng có thể cô không hiểu, nhưng dù cô hiểu hay không, thì hôn nhân không phải là một cuộc đua, nếu đã lựa chọn rồi thì ít nhất cũng phải giữ lại cho nhau một chút không gian cũng như tin tưởng, anh kính tôi một thước tôi nhường anh một trượng, bất luận là nam hay nữ, ra sức đàn áp, gây sự vô lý cũng chỉ khiến hôn nhân đi vào con đường cùng mà thôi.

Sau trận cãi vã đó, An Dao chuyển về nhà mẹ đẻ ở một tuần. Hình Khải không hề gọi điện cho cô, cho dù nhạc phụ nhạc mẫu ở bên cạnh ra sức khuyên giải khích bác, Hình Khải vẫn án binh bất động.

Dỗ cô một lần, hai lần... thậm chí một trăm lần một nghìn lần cũng chẳng sao, nhưng đừng quên rằng, sự chịu đựng của mỗi người là có giới hạn, sau khi bình tĩnh lại họ đều sẽ nghĩ đến việc liệu cuộc hôn nhân này có còn ý nghĩa để mà níu kéo hay không?

Vào một buổi chiều sau khi chuyện này qua đi n ngày.

Hình Dục nhận được điện thoại của mẹ An Dao. Bà mẹ An Dao thấy con gái buồn bã âu sầu thì không tránh khỏi lo lắng, vì vậy bà hi vọng Hình Dục có thể khuyên giải để Hình Khải sang đón An Dao về. Bố mẹ An Dao thời gian đầu chỉ nghĩ Hình Khải chính là lựa chọn tốt nhất cho con gái họ, nhưng lại quên mất rằng tuổi đời của cả hai đều còn rất trẻ. Họ càng quên mất một điểm rằng, Trung Quốc đang ở giai đoạn đầu của thời kỳ mở cửa, đám thanh niên nam nữ sẽ không chịu đựng nhẫn nhịn mà sống với nhau cho tới hết cuộc đời giống những người ở thế hệ trước như họ.

“Ai gọi điện cho em thế?” Đặng Dương Minh ngồi trên ghế sô pha hỏi. Mỗi lần anh đi là gần bốn tháng, đang đoán có lẽ nhà cửa đã bị bụi phủ đầy, nhưng khi vừa mở cửa nhà thấy Hình Dục đang quét dọn, cảm giác đó, thật sự ấm áp tới mức khiến anh không thốt nên lời.

“Mẹ của An Dao.”

Hình Dục chau mày, cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bởi vì An Dao cứ năm ba ngày lại bỏ học đã không còn là chuyện lạ nữa, còn Hình Khải ngày nào cũng tới gặp cô, hi hi ha ha một lúc rồi đi. Hình Dục chẳng thấy anh có gì khác lạ.

“Hai người đó sớm muộn gì cũng chia tay thôi, vẫn là chú Hình nhìn xa trông rộng, chỉ đồng ý cho sống chung chưa đăng ký.”

Đặng Dương Minh có thể nhìn thấy sự miễn cưỡng của cuộc hôn nhân này, chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nghĩ gì, yên định đoàn kết sống trăm năm, nhưng hễ cãi vã là sẽ đứt phựt ngay, người sụp đổ trước hết luôn là người đàn ông.

Hình Dục chầm chậm thở dài, vừa cúp máy, bố An Dao lại gọi đến, nghe nói An Dao tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm rồi, bố mẹ gọi thế nào cũng không ra, nhà họ lại ở tầng năm, không gọi được di động cho Hình Khải, họ sợ con gái xảy ra chuyện.

Nói thật lòng thì, Hình Dục không muốn can dự vào việc này, nhưng bố mẹ An Dao cứ nài nỉ cô, nên cô mềm lòng đành qua đó xem sao.

“Em đi đâu?” Đặng Dương Minh thấy cô ngồi thay giày, liền hỏi.

“Em sang thăm An Dao.”

“Anh đưa Đặng Dương Minh lấy chìa khóa xe, vẻ mặt cương quyết không cho cô cơ hội từ chối.

Một lúc sau, họ đã đứng dưới khu nhà An Dao. Đặng Dương Minh ngồi đợi trong xe, một mình Hình Dục lên trên.

Hình Dục vào trong, nhìn vợ chồng họ An với mái đầu hoa râm, lòng cô xót xa.

Hình Dục đi thẳng đến trước cửa phòng ngủ của An Dao, nói: “Chị dâu, nếu anh trai em có sai chỗ nào, thì em thay anh ấy xin lỗi chị trước. Cho dù chị không nghĩ đến anh trai em, thì hãy nghĩ cho sức khỏe của bố mẹ chị.”

Cả ba người đợi một lúc, An Dao giật mạnh cửa phòng ngủ, khi cô và Hình Dục bốn mắt nhìn nhau, một cơn giận từ từ bốc lên đầu.

“Cô đến đây làm gì? Hình Khải làm sai đều do đứa em gái hờ như cô đứng ra giải quyết sao?”

“Dao Dao, con ăn nói kiểu gì thế? Là bố mẹ gọi điện bảo Hình Dục đến...” Mẹ An Dao lo lắng nói.

“Mẹ cứ mặc kệ con!” An Dao chỉ thẳng vào Hình Dục, sau đó quay sang bố mẹ: “Bố mẹ, bố mẹ tưởng cô ta là em ruột của Hình Khải sao? Con nhổ vào! Cô ta là đứa con hoang do nhà họ Hình nhặt về! Và ưu điểm duy nhất của cô ta là làm bộ làm tịch đáng thương trước mặt đàn ông. Cho tới bây giờ con cũng không còn nhớ rõ có bao nhiêu người đàn ông bị con tiểu hồ ly này làm cho mất hồn mất vía nữa. Giờ con cũng không muốn giấu bố mẹ nữa, nói thẳng ra thì, Hình Khải cũng từng qua lại với cô ta một thời gian rồi, nhưng Hình Khải vì con nên mới ép đuổi cô ta ra khỏi nhà, vì vậy nên cô ta mới hận con! Thực ra trong lòng cô ta đang sung sướng phát điên ấy. Cô ta là loại đàn bà tiện nhân nhất mà con từng gặp!”

Nghe xong, bố mẹ An Dao không kịp nhìn Hình Dục với “con mắt khác”, mà chỉ cảm thấy mồ hôi ròng ròng trước những lời hà khắc của con gái. Gia đình họ An nhiều đời làm nghề y, con cái ông bà nuôi dạy vốn nên có cách cư xử rộng lượng tử tế với người khác.

Hình Dục đứng nguyên tại chỗ sững sờ mất ba giây, căm hận tát An Dao một cái thật mạnh.

Và cái tát đó khiến An Dao ngã lăn ra nền. Bố mẹ An Dao thét lên rồi chạy lại đỡ con gái dậy.

Hình Dục nắm chặt tay, nghiêm sắc mặt nói: “Tôi cho chị một cái tát không phải bởi vì tôi cảm thấy tủi nhục, mà vì chị không có tư cách rủa tôi là con hoang. Bố mẹ đẻ của tôi anh dũng hi sinh vì tổ quốc, tôi là con của liệt sĩ, không phải là đứa con hoang như chị nói. Cho dù chị có tức giận tới đâu, khi nói cũng nên giữ chừng mực. Huống hồ chị không chỉ làm mất mặt mình mà còn khiến bố mẹ chị cũng mất mặt. Xin chị nghe rõ đây, tôi không có nghĩa vụ phải nuông chiều chị, bình thường tôi nhường nhịn là vì nghĩ tới anh trai mình. Thật ra mà nói, trên đường đến đây tôi còn lo lắng cho chị, thậm chí còn nghĩ tới việc chị sẽ tấn công tôi, nhưng không ngờ chị có thể mở miệng nói ra những điều như thế.”

Nói xong, Hình Dục cúi người xin lỗi bố mẹ An Dao, ngay sau đó, cô ra khỏi nhà họ.

“Anh Dương Minh, chúng ta đi thôi.” Hình Dục đóng cửa xe, miễn cưỡng cười.

“Sắc mặt em kém thế?” Đặng Dương Minh vừa khởi động xe vừa hỏi.

Hình Dục chỉ lắc lắc đầu.

Lúc này, An Dao đang xông ra khỏi khu nhà như một kẻ điên, điên cuồng đập vào thành xe, gào thét: “Mẹ kiếp, cô đừng t ra vô tội trước mặt bố mẹ tôi, cô là đồ đê tiện giả tạo!”

“Khốn kiếp An Dao! Cô dám mắng cô ấy một câu nữa tôi xem!” Đặng Dương Minh tức giận, đột nhiên mở bật cửa xe ra.

Hình Dục giữ tay anh lại: “Em tát cô ta một cái, cô ta giận cứ để cô ta la hét. Chúng ta đi.”

Đặng Dương Minh nghiến răng, nhẫn nhịn, cuối cùng, anh đạp ga...

Trên đường đi, nhớ lại những lời chửi mắng của An Dao, càng nghĩ càng giận, Đặng Dương Minh đấm mạnh vào vô lăng.

“Một năm nay Hình Khải ném không ít tiền cho nhà vợ, lại còn đổi xe cho bố cô ta. Hình Khải cảm thấy có lỗi với bố mẹ vợ, nên nhường nhịn hết lần này tới lần khác, những lúc không nhịn được thì tìm anh uống say một trận rồi thôi! Mẹ nó chứ! Anh thật không hiểu nổi nha đầu An Dao tại sao không biết thỏa mãn?”

Đặng Dương Minh lại hung hăng đấm mạnh xuống vô lăng.

Ai cũng biết An Dao là người phụ nữ thích hư vinh danh tiếng, mặc dù nói là thích hư vinh đối với đám con cháu cán bộ cao cấp như họ mà nói chẳng là gì, nhưng ít nhất thì cũng phải giữ lại chút gì đó chứ, đừng cao ngạo quá!

Đặng Dương Minh còn nhớ rất rõ, có lần, sau khi uống rượu xong Hình Khải đã nói một câu như thế nào nhỉ? Tình yêu, sớm đã chết rồi.

Chính vì câu nói này, mà Đặng Dương Minh không cảm thấy lo lắng cho Hình Khải nữa, dù sao Hình Khải cũng nhìn thấu rồi, một tình yêu không màng danh lợi chỉ có thể nhìn mà không đạt được, người con gái duy nhất mang lại hạnh phúc cho anh lại không yêu anh, vì vậy đám người phàm như bọn họ đây không còn hi vọng nữa.

Nói cách khác thì, chỉ cần An Dao cứ giữ nguyên hiện trạng, không gây sự cãi vã với Hình Khải, thì Hình Khải sẽ định sống thế này tới hết đời.

Hình Dục im lặng không nói gì, cô nhìn vào gương chiếu hậu, bóng người đang ngồi bệt dưới nền gào thét đập phá xa dần.

Cô nghĩ, phản lại những suy nghĩ ban đầu của mình không chỉ có cô, mà còn cả An Dao nữa, kỳ vọng quá cao, thất vọng càng lớn. Họ đều là những người phụ nữ đáng được thông cảm.
Chương 31 :Đại dịch Sars

Tháng 5 năm 2003.

Trung Quốc bị cuốn vào một đại họa chưa từng có: hội chứng hô hấp cấp tính nặng, hay còn gọi là SARS. Là một bệnh truyền nhiễm về đường hô hấp do nhiễm virus Corona, người mắc bệnh sẽ có những triệu chứng như ho khan, sốt, khó thở. Khả năng tử vong cao.

Các phương tiện thông tin đại chúng ngày nào cũng phát đi phát lại, cập nhật con số tử vong mới nhất, nhưng họ luôn không đưa ra số tử vong thật sự, ví dụ chết một trăm người chỉ công khai mười người. Có điều về điểm này thật khó trách, dù sao cũng không ai muốn nghe thấy sự diệt vong trước đại nạn lớn.

Nhưng cho dù là thế, thì trong tình trạng đối mặt với căn bệnh SARS không có thuốc đặc trị này, nhân dân cả nước vẫn thấp thỏm như không dám nghĩ tới ngày mai. Các trường cho nghỉ học, đường phố vắng tanh vắng ngắt, các phương công cộng trống huơ trống hoác. Tới khi trong nhà cạn kiệt không còn gì để ăn nữa người ta mới đeo ba bốn cái khẩu trang đi ra ngoài mua bán, để tránh bị virus lây nhiễm, mỗi khi nghe thấy ai đó ho khan hai tiếng chỉ muốn lập tức nhảy tránh xa họ cả mét.

Và đúng vào lúc “nước sôi lửa bỏng” thế này, Hình Khải lại bị cảm nặng.

Hình Phục Quốc cũng được coi là một người của công chúng, nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc của cấp trên: Nghiêm cấm ông về nhà thăm con trai. Hình Phục Quốc vì chuyện này mà buồn bã lo lắng tới bạc cả đầu, năm lần bảy lượt đích thân gọi điện thoại tới tổ chức y học nghiên cứu về bệnh “SARS” cầu cứu. Song, trước khi xác định được Hình Khải có mắc SARS không, Hình Khải vẫn bị cách li để điều trị.

Có điều, khu vực cách li vẫn coi là có tình người, chỉ là “giam” Hình Khải ở trong nhà trị bệnh, nói thẳng ra, thì tất cả đều phải trông chờ vào bàn tay của tạo hóa.



***



Mấy ngày liền, Hình Khải nằm trên giường, xung quanh đặc quánh mùi của thuốc khử trùng, anh nghĩ, nếu như anh chết, thì chắc chắn là do những kẻ kia đã coi anh là chuột bạch để làm thí nghiệm hại chết.

Hai tháng trước, An Dao lẳng lặng quay về nhà. Hình Khải không nói gì, phải đối xử với cô như thế nào thì vẫn đối như thế.

Từ sau khi An Dao quay lại nhà chồng, có vẻ ngoan hơn một chút, cố gắng tránh những cuộc cãi vã vô lý, nhưng quan hệ giữa họ rõ ràng đã xa cách hơn trước kia rất nhiều. Cứ thế, cuộc sống của họ bình lặng trôi qua thêm hai tháng nữa, sau khi cân nhắc lợi hại xong, An Dao quyết định có thai để níu kéo chồng. Nhưng kế hoạch của cô thất bại, Hình Khải luôn tìm ra đủ mọi lý do để tránh làm chuyện ấy. Cho tới khi đại dịch SARS ập đến, Hình Khải bị cảm nặng, khi ngay bản thân Hình Khải cũng cảm thấy khủng hoảng, anh đã lệnh cho An Dao lập tức quay về nhà mẹ đẻ ở một thời gian. An Dao, gần như không do dự, lập tức rời khỏi Hình Khải.

Có lẽ An Dao thật sự muốn đi, vì một người đàn ông chưa bao giờ yêu mình, cho dù cô có mạo hiểm tính mạng vì anh, thì cũng chỉ trở thành một con ma chết oan mà thôi.

Quay về hiện tại, trong phòng ngủ...

“Dậy ăn cháo đi” Hình Dục đặt bát cháo xuống, ngồi xuống cạnh giường đỡ vai Hình Khải dậy, khẽ nói: “Anh đừng làm như mình mắc bệnh vô phương cứu chữa nữa thế được không? Chỉ là bị cảm nhẹ thôi mà.”

Hình Khải chỉ là không thể chịu đựng được mùi thuốc khử trùng nhức mũi đó, có lẽ ai ngửi nhiều rồi cũng hoa mắt chóng mặt, anh lười biếng ngồi dựa vào Hình Dục: “Em nói xem người như anh có phải rất vô xỉ không? Vợ đi rồi mà lại thấy rất thoải mái, còn nếu em bỏ mặc anh anh lại thấy mất thăng bằng.”

Hình Dục cố gắng nhìn Hình Khải nở một nụ cười nhẹ nhàng, cô múc một thìa cháo đưa lên đút cho Hình Khải: “Em đang học làm hộ lý, lần này, đã được thực hành trong thực tế rồi.”

“Trường em không trưng dụng sinh viên đưa vào bệnh viện giúp đỡ các bác sĩ sao? Nghe nói các bệnh viện lớn đều ra chỉ thị nghiêm ngặt, bác sĩ, y tá không được nghỉ phép trong thời gian bệnh SARS hoành hành, ai ham sống thì đóng gói hành lý cuốn xéo về nhà luôn.”

“Có trưng dụng, tự nguyện đăng ký, em không đăng ký.”

“Anh cứ tưởng em học y là vì muốn chữa bệnh cứu người. trở thành Bethune (1) của thời đại mới. Xì...”

Hình Dục chỉ cười không đáp, đút cho anh ăn từng muỗng cháo một.

Có điều Hình Khải không biết, để được bước chân vào khu vực cách ly, phải ký vào giấy hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự sống chết của mình, cô đã ký rồi, bây giờ cô là người liên lạc duy nhất của Hình Phục Quốc và Hình Khải.

Ăn cháo xong, uống hết thuốc, Hình Dục đo nhiệt độ cho Hình Khải theo đúng nguyên tắc, vẫn là 38°.

Hình Dục vô thức đứng quay lưng lại với Hình Khải, mím chặt môi, cổ họng nghẹn ngào, cố gắng giữ cho trái tim được bình tĩnh.

“Thế nào? Nhiệt độ vẫn chưa hạ à?”

“Chưa, gần hạ về mức bình thường rồi.” Hình Dục nhìn anh cười, thuận tay đặt chiếc nhiệt kế ra xa.

“Em ra ngoài đi thì hơn, anh thừa nhận là không muốn xa em, nhưng anh cũng không muốn kéo em cùng chết.” Hình Khải bất lực than, Hình Dục luôn tươi cười vui vẻ trước mặt anh, sao anh lại không biết chứ.

Hình Dục không trả lời, xuống nhà lấy một chậu nước ấm lên, ngồi xuống cạnh giường, khi cô chuẩn bị lau mặt cho Hình Khải, Hình Khải lập tức giật chiếc khăn từ tay cô, ra lệnh: “Ngồi xa ra, ra góc tường đằng kia kìa.”

“SARS là bệnh lây nhiễm qua đường hô hấp,

Đến trang:
Tags :
Cảm nhận bài viết
Chưa có bài khác trong chuyên mục này
-Quá khứ, đã đến lúc cần ngủ yên…
-Tin nhắn tình yêu
-Cặp đôi xui xẻo
-Tự truyện Thời trẻ trâu giang hồ và mối tình đầu nghiệt ngã
-Cặp đôi xui xẻo

Bản quyền ©

Timeload : 0.0003/Giây timeout : 0%
SEO Reports for nhatky10x.mobie.in
Xoá Quảng Cáo

Teya Salat