lốt người. Đừng có tốn công đợi chờ vô ích. Hãy chấm dứt cuộc chơi, giết ta đi.
- Giết nàng ứ? - Định Tường bật cười giòn - Thật chẳng có gì dễ dàng bằng. Nhưng ta lại chẳng nỡ ra tay. Hạnh Dung, lần cuối ta cầu xin nàng, hay chấp thuận ta. Đình Hùng chết lâu rồi, còn gì mà nàng chờ đợi nữa.
- Ta không chờ đợi Đình Hùng, ta chỉ chờ có cơ hội giết ông thôi. - Cất giọng đầy thách thức, Hạnh Dung ngẩng cao mặt - Bây giờ thì ông hiểu vì sao, suốt bốn năm dài ta đã có giữ gìn mạng sống này, ta muốn được tận mắt chứng kiến ngày ông bị trời trả báo.
- Trời trả báo ta! - Định Tường cất giọng cười ha hả - Đừng có mơ. Thế gian này chẳng có một thế lực nào có thể làm hại ta đâu. Nàng không tin ư? Được lắm, ta sẽ giúp nàng toại nguyện, ta sẽ giúp nàng thiên thu tồn tại trên thế gian này để chứng kiến ngày kết cuộc của ta. Ha, ha, ha...
Vừa nói Định Tường vừa cho tay vào túi lấy ra một củ nhân sâm lớn. Cha làm gì thế nhỉ? Tuyết Nhi lo lắng. Sao cha lại nhét củ nhân sâm vào miệng cô Hạnh Dung như vậy?
- Cũng với củ nhân sâm này, người sẽ phải tồn tại vĩnh hằng, đời đời kiếp kiếp hồn phách không tan...
Lấy một dây lụa trắng, Định Tường quấn quanh bịt kín miệng Hạnh Dung để nàng không thể nhai, nuốt cũng như chẳng thể nào phun củ nhân sâm kia được.
- Không! - Hạnh Dung cố vùng vẫy trong tuyệt vọng - Ta không cho phép người làm như thế. Ta không làm thần giữ của cho người.
Thần giữ của! Tuyết Nhi lạnh toát cả người. Lẽ nào cha định chôn sống Hạnh Dung. Không, không thể để điều ấy xảy ra. Bằng mọi cách phải ngăn ông lại.
- Cha ơi! - Đẩy mạnh cánh cửa, Tuyết Nhi bước vào, nhưng muộn mất rồi. Trước mặt cô chỉ còn là gian phòng trống. Định Tường cùng Hạnh Dung đã biến mất sau một cánh cửa bí mật rồi.
Trời ơi, khủng khiếp quá, Tuyết Nhi quyết định ra mặt cản cha. Bấm nhanh vào một cái nút giấu sau gờ tường, cô bước nhanh vào con đường hẻm tối đen trước mặt.
"Cha ơi..." Giọng Tuyết Nhi vọng dài trong con đường tối. Chẳng có tiếng đáp trả nào, cô mò mẫm đi trên con đường khúc khuỷu.
Được một lúc, con đường bỗng dưng chia thành hai lối. Tuyết Nhi nhẹ cấu ngón tay, bối rối. Biết đuổi theo cha ngã nào? Trái hay phải? Sao con đường nào cũng lặng lẽ im lìm đầy bí hiểm?
Suy nghĩ một lúc, Tuyết Nhi chọn con đường rẽ bên trái bước vào. Giá mà có một que diêm nhỉ? Giữa bóng tối chập chùng vây phủ, Tuyết Nhi thầm ước.
Có một khe nước chảy dưới chân nghe róc rách. Con đường trở nên gập ghềnh đầy đá nhọn khó đi. Hơi nước bốc lên nghe lạnh buốt. Tuyết Nhi rùng mình lo sợ. Hay là mình đã lạc bước rồi?
Quay trở lại thôi! Tuyết Nhi quay đầu tìm phương hướng. Còn đang loay hoay mò mẫm, bỗng bước chân cô bước hụt vào khoảng trống, chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã thấy thân thể mình rơi bồng bềnh trong cảm giác không trọng lượng.
Cô đã rơi... rơi thật lâu trong một cái hố sâu hun hút. Thời gian như kéo dài vô tận, để Tuyết Nhi có cảm giác rằng mình đang rơi vào một hố sâu không đáy. Trời đất quay cuồng đảo lộn. Kinh sợ quá cô ngất đi lúc nào không biết.
Mình đã ngất bao lâu, Tuyết Nhi cũng không biết nữa. Cô chỉ biết rằng, khi mở mắt ra, cô đã thấy mình nằm yên trên một đống gì mềm nhũn. Nhẹ chống tay ngồi dậy, cô bỗng ụa lên một tiếng to.
Trời ơi! Có mùi gì hôi thối quá. Nhức đầu kinh khủng. Mình đã lọt vào bãi rác đầy chuột chết ư? Một tay ôm mũi, Tuyết Nhi thầm ghê sợ.
Bàn chân cô vừa giẫm lên cái gì mềm nhũn thế này? Lần tay, Tuyết Nhi sờ thữ cái vật vừa bị mình đạp nhẹp.
Sống lưng cô lạnh toát, bao nhiêu tóc trên đầu như dựng đứng cả lên. Tuyết Nhi hét to một tiếng kinh hoàng khủng khiếp.
- Trời ơi, xác người tal
Xác người đúng vậy, Tuyết Nhi chợt vùng lên bỏ chạy. Nhưng chạy đến đâu, bàn chân cô cũng giẫm lên những thi hài chết, một số mềm nhũn dưới chân mình.
- Ui chao!
Đang lồng lên chạy loạn trong cơn sợ hãi, bàn chân Tuyết Nhi bỗng bị một bàn tay nắm chặt. Ma chăng? Kinh khiếp quá, cô khụy chân té ngồi rên rỉ.
- Xin đừng giết tôi. Tôi còn phải đi cứu cô Hạnh Dung nữa, ma ơi...
- Tôi là người, không phải là ma đâu, xin đừng sợ!
Bàn tay nắm chân cô nới lỏng, rồi một giọng người vang lên yếu ớt giữa đám thây người bốc mùi tanh hôi.
Tuyết Nhi cố hoàn hồn, run run hỏi :
- Là người ư?
- Thật... Tôi chưa chết đâu. - Giọng nói trả lời. Tuyết Nhi cố bạo gan chạm vào bàn tay vừa nắm chân mình. Quả thật nó âm ấm chứ không lạnh toát như những thi hài cô chạm phải nãy giờ.
- Hộp quẹt đây cô bật lên đi, có cả nến nữa đấy. - Bàn tay khẽ cử động, Tuyết Nhi tìm thấy hộp quẹt diêm chỉ còn duy nhất một que thôi.
- Cẩn thận, kẽo cô làm tắt đấy! - Giọng nói kia thì thầm nhắc. Tuyết Nhi gật đầu. Bậm môi, cô bật mạnh que diêm trong hồi hộp. Một tia lửa lóe lên. Chói quá! Nhắm nhanh mắt lại, nghe ngọn lửa tắt phụt đi.
- Xong rồi, cô mở mắt ra đi.
Giọng người kia lại ân cần, Tuyết Nhi từ từ mở bừng mắt dậy. Ồ... trái tim cô reo vui mừng rỡ, thì ra ngọn lửa đã không tắt đi như cô tưởng. Con người kia đã kịp đưa cây nến vào trước khi que diêm vụt tắt.
Đưa cây nến lên cao, Tuyết Nhi ngỡ ngàng đưa mắt một vòng. Trời ơi, nếu lúc nãy trong bóng đêm, cô chỉ biết ghê sợ trong cảm giác thì bây giờ dưới ánh nến chập chờn, cảnh vật hiện ra càng ghê sợ nhiều hơn.
Người chết... người ở đâu mà chết nhiều đến thế? Trong đời mình, chưa bao giờ Tuyết Nhi nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng đến thế. Những con người đang chồng lên nhau mà chết kia sao tiều tụy, còm nhom thế này. Tuyết Nhi không chịu nổi ụa tên một tiếng, cô nôn những gì có trong gan ruột mình ra khi nhìn thấy cạnh bên người còn sống là một cánh tay bị nhai nham nhở.
- Ông... ông ăn thịt người chết ư? - Tuyết Nhi run rẩy nhích ra xa. Cô sợ gã lại ăn thịt của mình.
- Cô đừng sợ! - Như đoán được ý nghĩ của cô, gã cất giọng thều thào - Tôi đói lắm, nhưng không đến nỗi nhẫn tâm ăn thịt cô đâu. Có phải cô là Tuyết Nhi con gái tên khốn kiếp Định Tường?
- Ông biết tôi ư? - Tuyết Nhi tròn đôi mắt lạ lùng Ông là ai thế?
- Tôi là Huỳnh Xê, kiến trúc sư.
- Huỳnh Xê, kiến trúc sư Huỳnh Xê.
Tuyết Nhi chợt reo lên :
- Ông là người đã thiết kế ngôi mộ cho ông bà nội tôi. Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ông và mọi người đã ở đây hả?
À, bây giờ thì Tuyết Nhi nhớ ra rồi, những người chết kia là những người tráng đinh hồi tháng trước được cha thuê vào xây nhà mồ cho nội.
Nhưng tại sao họ lại chết, lại chết ở đây? Chẳng phải cha đã bảo với thân nhân của họ rằng, họ đã theo kiến trúc sư Huỳnh Xê lên Sài Gòn nhận một công trình khác rồi đó sao?
- Nước, xin làm ơn cho tôi miếng nước. - Huỳnh Xê chép miệng thì thào - Không thì tôi chẳng còn đủ sức để kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra đâu.
Nước? Tuyết Nhi đảo mắt nhìn quanh trong tuyệt vọng. Làm sao cô có thể tìm ra nước giữa một nơi có một trăm con người đã chết khát. Đành phải bỏ mặc Huỳnh Xê chết trong cơn khát ngặt nghèo ư? Tuyết Nhi nhẹ chau mày tìm cách. Bất chợt, cô đưa ngón tay lên miệng mình cắn mạnh. Một dòng máu ứa ra. Đặt ngón tay vào miệng Huỳnh Xê, cô bảo :
- Anh uống tạm lấy sức. Cũng đừng nói gì nữa. Chờ tôi cứu anh thoát khỏi nơi này rồi hãy tính.
- Tuyết Nhi. - Huỳnh Xê kêu lên trong nỗi xúc động bất ngờ. Anh không nỡ uống dòng máu của cô vào bụng. Nhưng cơn khát, bản năng sinh tồn đã khiến anh ngoạm chặt ngón tay cô. Nút lấy, nút để như đứa bé lâu ngày thèm sữa mẹ.
- Anh đỡ rồi chứ? - Thấy Huỳnh Xê nhả ngón tay của mình ra, Tuyết Nhi mừng rỡ hỏi - Để tôi đi tìm cửa trước rồi dìu anh ra nhé.
- Đừng... - Huỳnh Xê chợt nắm tay cô kéo lại - Tôi không đủ sức thoát khỏi nơi này cùng cô đâu. Đừng phí sức uổng công. Hãy để tôi dành chút hơi tàn vạch trần tội ác tầy trời của tên khốn nạn Định Tường. Xin lỗi... - Anh bật cười buồn - Tôi biết hắn là cha của cô, nhưng tôi cũng biết cô là một người con gái đầy lòng nhân hậu, giàu nghĩa khí. Cô sẽ không vì tình riêng mà nỡ để chúng tôi chết oan đâu. Chuyện là thế này...
Trời ơi, mình đang tỉnh hay đang mê thế này? Đã ba lần cắn môi bật máu rồi, Tuyết Nhi vẫn mong những gì mình vừa được nghe kia là ác mộng. Cha của cô dù tham lam, dù độc ác, cũng không thể nào mất nhân tính, khốn nạn thế kia...
Để chôn giấu số châu báu vừa đoạt được của tên Robert Cảnh, ông đã thuê kiến trúc sư Huỳnh Xê. Một kiến trúc sư tài giỏi thiết kế cho mình một địa đạo đầy những cơ quan bí hiểm. Rồi sau khi địa đạo được xây xong, nhằm bảo mật công trình ông đành lòng nhốt Huỳnh Xê cũng một trăm nhân công vào đáy hầm bí mật này cho đến chết.
- Tất cả chúng tôi, một trăm lẻ một người, đã chết dần chết mòn trong đói khát.
Kể xong câu chuyện, Huỳnh Xê nói thêm bằng một giọng căm hờn :
- Tôi còn sống sót đây cũng bởi vì tất cả bọn họ đều nhường tất cả thực phẩm, nước uống cho tôi. Giúp tôi cầm cự sự sống với hy vọng tôi sẽ thoát được nơi này, đem sự thật phơi bày, giành lại công bằng cho họ.
Tôi đã quyết tâm, không phụ lòng mong mỏi của một trăm mạng người vô tội. Suốt một tuần liền, tôi sống thoi thóp bằng số thực phẩm ít ỏi. Lòng căm thù đã khiến tôi đủ can đảm ăn cả thịt đồng loại để duy trì cuộc sống. Nhưng dù là người đã thiết kế nên địa đạo này, dù biết rõ, thuộc lòng từng ngõ ngách, cơ quan, tôi vẫn không tài nào thoát khỏi nơi này được. Các cơ quan quá hóc hiểm. Đã đến lúc tôi hoàn toàn tuyệt vọng, nghĩ mình đành phụ lòng trông cậy của những người đã chết oan kia thì cô đến. Tôi không biết cô nhiều, cũng chưa từng gặp cô lần nào cả. Chỉ nghe bọn tráng đinh kể về cô. Về một cô tiên nhân hậu, khả ái được sinh ra từ một tên quỷ dữ. Trao bức sơ đồ này cho cô, là tôi trao cả sinh mạng, tâm huyết của tất cả một trăm lẻ một oan hồn vô tội. Họ có giành được công bằng, có thỏa nguyện ngậm cười nơi chín suối hay không, tùy thuộc vào quyết định của cô. Tôi không dám ép cô, vì Định Tường dù sao cũng là cha của cô, tự cô hãy quyết định.
Nắm chặt tấm bản đồ được vẽ bằng máu trên tay, Tuyết Nhi bật khóc nghẹn ngào. Cô thương Huỳnh Xê, thương một trăm tráng đinh bị chết oan ức kia. Cô nghĩ đến cha mẹ, vợ con của họ sẽ đau đớn biết bao khi biết được tin này. Cha ơi, sao cha lại nhẫn tâm đến thế? Con biết phải làm gì? Trời ơi, sao cô lại là con của một người cha tàn ác như thế?
Một tiếng động bất chợt ở phía cuối con đường hầm. Biết cha sắp đến gần, Tuyết Nhi vội giấu nhanh bức sơ đồ vào túi áo, ngồi xuống đỡ Huỳnh Xê lên vai mình, cô vui mừng nói.
- Cha tôi sắp đến rồi, tôi sẽ bảo ông mở cửa đường hầm cứu anh, và an táng cho họ thật đàng hoàng.
- Cô tưởng ông ta sẽ nghe ư? - Môi Huỳnh Xê nhẹ mỉm một nụ cười cay đắng. Cũng lúc Định Tường hiện ra ngay trước mắt. Trên tay ông là cây đèn pin to tướng. Chĩa thẳng vào mặt Tuyết Nhi, ông quát :
- Lại là mày, tao đoán không sai mà? Tại sao mày cứ bám theo tao như vậy?
- Cha... - Ngước mắt lên, Tuyết Nhi thổn thức - Cha đã đem cô Hạnh Dung đi đâu? Cha đã làm gì cô Hạnh Dung rồi hả?
- Đừng nhắc đến con khốn kiếp ấy trước mặt tao. Giọng Định Tường đầy căm hận - Dám cứng đầu, ương bướng chống lại tao à? Thì cho đáng kiếp.
- Cha... phải chăng ba đã đem chôn sống cô Hạnh Dung! Trời ơi, sao cha làm như vậy?
Một tay đỡ đầu Huỳnh Xê, một tay nắm tay cha, Tuyết Nhi òa khóc.
- Cha ơi, con xin cha... cha hãy tha cho cô Hạnh Dung đi.
- Tha à? - Hất mạnh tay con, Định Tường cất giọng cười ghê rợn - Không dễ vậy đâu. Tao chẳng những không tha mà còn làm cho linh hồn nó không được yên ổn. Suốt đời này phải ngậm nhân sâm làm thần giữ của cho ta.
- Đúng là loài quỷ vô lương, mất hết tính người. - Không nhịn được, Huỳnh Xê cất tiếng mắng. Định Tường giật mình quay lại, mặt ông vụt biến sắc.
- Hơn mười ngày vẫn chưa chết à?
- Làm sao chết được khi tao chưa vạch trần tội ác của mày. - Đôi mắt quắc lên, giọng Huỳnh Xê đầy căm phẫn.
Tuyết Nhi vuốt tay ông :
- Cha hãy thả cô Hạnh Dung, mở đường hầm cứu anh ta đi cha.
- Được... - Định Tường chợt gật đầu dễ dãi - Đi theo cha, cha sẽ mở đường hầm.
- Thật hả cha? - Giọng Tuyết Nhi mừng rỡ. Đặt Huỳnh Xê nằm xuống nhẹ nhàng, cô bước theo cha, lòng vui như mở hội.
- Con nhìn cho kỹ nhé! - Đưa cô sang một con đường khác. Định Tường vui vẻ bấm vào một chiếc nút đỏ trên tường. Tuyết Nhi kêu lên ngơ ngác.
- Cha à! Sao con nghe mùi xăng nồng nặc quá!
- Phải có mùi xăng chứl - Ông cất giọng thản nhiên - Bằng không làm sao đốt cháy chúng thành tro được.
- Cha nói gì? - Tuyết Nhi sợ hãi - Cha định đốt họ à?
- Ta không định thế những đến tận hôm nay Huỳnh Xê vẫn chưa chết. Biết đâu trong bọn chúng, khối thằng còn sống, nhổ cỏ phải nhổ tận góc con à. Nếu không thì hậu quả khó lường.
Nói xong ông bấm tay vào một chiếc nút khác trên tường. Tuyết Nhi gào lớn cản tay cha.
- Không!
Nhưng muộn mất rồi, một tia lửa đỏ bừng lên, sáng rực cả góc đường hầm. Tiếng Huỳnh Xê gào to đau đớn trong đám lửa.
- Cha... - Tuyết Nhi cố vùng khỏi tay ông chạy nhanh về đám lửa, những vòng tay ông như gọng thép đã kiềm chặt lấy cô - Hãy nói con nghe, con thật tình không hiểu, gia đình ta giàu có thế, cần gì số châu báu kia? Tại sao cha phải giết người, tại sao cha lại đem họ chôn xuống lòng địa dạo. Tất cả những điều đó để làm gì, để làm gì chứ hả?
Hừ! Không trả lời Tuyết Nhi, Định Tường thản nhiên quay đầu nhìn đám cháy. Huỳnh Xê chắc để chết rồi nên không còn nghe thấy tiếng gào thảm thiết nữa.
Tại sao? Tại sao? Tuyết Nhi chỉ biết hỏi mà không hiểu cho ông nỗi đau khổ lớn lao này. Sự thật ông có muốn giết Hạnh Dung không? Không, không bao giờ cả. Ông yêu nàng và cả cuộc đời này chỉ có một mục đích duy nhất là đọạt được nàng. Vậy mà nàng lại khiến ông thất bại bằng sự chung thủy của mình. Gã Đình Hùng ấy có gì hơn ông? Mà nàng thà chết chứ chẳng ưng ông? Không, ông không chịu thua đâu, cũng không để nàng vuột khỏi tay mình. Đời đời kiếp kiếp nàng sẽ phải ở cạnh bên ông không thể siêu sinh.
Số châu báu đó... đôi mắt ông lại sáng lên. Nghĩ về số bảo vật mình cướp được, không phải vì nó trị giá hàng ngàn, hàng triệu cây vàng, mà vì giá trị uy quyền của nó. Ôi! Có nằm mơ ông cũng không thể ngờ rằng, những thứ ấy có lúc lại lọt về tay mình như vậy.
Một chiếc long bào, một thanh thượng phương bảo kiếm, một chiếc vương miện, dù không có ấn ngọc cũng đủ cho ông bước lên địa vị hoàng đế chí tôn rồi. Thì ra số bảo vật tên Robert Cảnh lấy được toàn bộ đều là vật dụng mà nhà vua đã một thời sử dụng qua.
Từ ấm ngọc, chén vàng đến các đồ vui chơi giải trí. Trời ơi, lần đầu nhìn thấy Định Tường đã sướng điên lên rồi. Ngay lập tức ông chỉ muốn khoác long bào, đeo kiếm thượng phương đi một vòng thị uy cùng th
Đến trang: