Duck hunt

WAP ĐỌC TRUYỆN

Trang Chủ Truyện Ma

Con ma truyền kiếp

Con ma truyền kiếp


- Chuyên mục: Truyện Ma
- Lượt xem:
không nói bậy. - Tử Ân lại kêu lên - Cái vết máu mà ông bảo không thể lau chùi, cháu cũng đã rửa sạch rồi... Ủa? - Vừa cúi xuống chỉ cho ông xem, Tử Ân chợt kêu lên lạ lẫm. Rõ ràng lúc nãy cô đã rửa sạch rồi, sao bây giờ lại hiện lên.

- Già đã bảo cháu rồi mà. - Ông từ đảo mắt nhìn chung quanh lo lắng - Thôi để đó hết cho ông, cháu mau tranh thủ về Sài Gòn cho sớm, kẻo lại nhìn thấy cái không đáng thấy bây giờ.

- Còn ê hề thế này cháu làm sao mà về được. - Tử Ân chỉ tay vòng quanh khu mộ như chợt nhớ, cô hỏi - Ủa, đám nhân công ông thuê về sơn nhà mồ đâu? Sao cháu không thấy ai cả vậy?

- Thì lúc này ta đã bảo cháu rồi. - Ông từ thở ra một hơi dài - Từ lúc ngôi nhà mồ này có ma xuất hiện, chẳng một ai dám đến đây làm cả. Cháu có trả bạc triệu người ta cũng chẳng dám đến làm đâu.

- Vô lý, thật là nhảm nhí quá chừng. - Đôi mày Tử Ân cau lại - Ma đâu mà ma chứ? Mà có ma thật sao? Chúng bất quá cũng chỉ là những bóng hình lảng vảng làm khiếp vía kẻ yếu tim. Có làm gì được đâu mà sợ chứ...

- Cháu về đi, đừng nói nữa! - Ông từ vội bịt miệng Tử Ân.

Cô vùng ra la lối :

- Cháu không về, cháu phải ở lại đây phụ ông và quyết chứng kiến bằng được cái bóng ma mọi người thường sợ ấy. Giỏi thì hiện ra ngay trước mặt đi nào!

Giọng cô lớn quá, vang sang sảng trong khu vườn nghe sợ hãi. Chấp tay lên ngực, ông từ lầm thầm mong người khuất mặt tha thứ cho đứa cháu ngông cuồng hiếu thắng.

- Sao hả? Không có hả? - Tử Ân lại kêu to - Vậy thì mình đi làm đi ông. Cháu quyết định sẽ ở lại cùng ông, tự mình sơn sửa nhà mồ. Không cần chờ ai cả.

Nói xong, cô cúi nhặt cây liềm lên. Nhảy một bước đến bên hai ngôi mộ mới, Tử Ân đùa :

- Để em dọn sạch chỗ cho anh chị tâm tình nhé? Mát mẻ, thoải mái rồi tối nhớ báo mộng cám ơn em.

- Cái con bé này! - Ông từ biến sắc mặt. Đưa tay nhắt chiếc lá khô trên mộ của Lài, ông biết đêm nay thế nào rồi Tử Ân cũng sẽ gặp chuyện không may.

* * * * *

Đêm đã khuya lắm rồi, nhưng Tử Ân không tài nào ngủ được. Tâm trí của cô cứ đặt mãi vào cái bóng ma ngoài khu nhà mồ của dòng tộc.

Cô vẫn chưa nhìn thấy nó, những lời kể của thằng bé chăn trâu lúc nãy làm cô hoang mang quá. Từng lời, từng chi tiết nó nói ra, không khác với lời ông từ chút nào. Lẽ nào chuyện ma lộng hành khu nhà mồ là có thật? Chuyện hoang đường quá. Tử Ân vẫn không tin. Nhưng không có lửa sao có khói. Nếu không nhìn thấy sao lời lẽ của thằng bé và ông từ lại khớp nhau như vậy?

Ông từ đã ngủ say lắm rồi, Tử Ân mỉm cười nghe giọng ông ngáy to ngoài phòng khách. Tấm phản tre ọt ẹp dưới chân cô, hòa lẫn tiếng côn trùng rả rít. Đêm vùng quê yên tĩnh quá. Tử Ân nằm yên lắng nghe, cô phân tích xem có bao nhiêu con vật đã cùng hòa tấu nên bản đồng ca ấy. Có tiếng ộp ộp, có tiếng ồm ồm, có tiếng ri rỉ... Ôi... thật là loạn lên, không tài nào phân biệt được.

Trời hôm này oi bức quá! Tử Ân chống tay ngồi dậy. Cô đến bên bàn rót một ly nước uống rồi đến bên cửa sổ hướng mắt về phía khu nhà mồ. Năm phút nữa là đúng mười hai giờ. Liệu cô có cơ hội trông thấy ma không? Chà, sao lòng cô nôn nao quá.

Cây kim đồng hồ nhích chậm chạp. Đôi mắt Tử Ân mở to hướng về phía khu mồ. Vào lùm tre rậm rạp. Nơi mà mọi người vẫn nhìn thấy Lài đánh tòng teng đùa giỡn.

Có một cái gì trăng trắng đong đưa trên cành cây thật. Tử Ân đưa tay dụi mắt, nhưng liệu có phải là ma không? Xa quá, cô không nhìn rõ.

Suy nghĩ một chút, Tử Ân quyết định đến tận nơi chứng mắt nhìn. Nếu quả là ma thật, về đến thành phố, cô nhất định sẽ viết thành một luận án hẳn hoi. Chà! Đây sẽ là một luận án lớn. Chấn động dư luận. Tên tuổi cô nhờ bản luận án này mà vang dội.

Mỉm cười, với tay lấy cây đèn pin nhỏ, Tử Ân nhón bước lần ra cửa. Để không đánh động ông từ, cô bước đi thật nhẹ.

Trời trời... vừa đưa tay lên chốt cửa, mắt Tử Ân dội lại ngay bởi cái khóa to đùng, ông từ này ghê thật. Đã đoán trước được ý định của cô nên mới khóa. Chậc... nhốt cô thế này. Làm sao bây giờ? Như hờn dỗi, Tử Ân giậm mạnh chân nhìn ông trách móc. Trong mùng ông vẫn ngủ say, tiếng ngáy vang đều như khiêu khích. Chắc ông ngỡ đã nhốt được cô, nên mới yên tâm ngủ như thế.

"Đừng vội đắc thắng ông ơi, Tử Ân này không phải là người dễ bỏ cuộc đâu". Bảo thầm với ông từ như thế, Tử Ân rón rén bước ra sau, lấy cây rựa trên vách xuống, cô nhẹ nhàng khoét một lỗ khá to trên vách lá. Rồi mỉm cười, chui qua cái lỗ thoát ra ngoài dễ dàng như một chú cún con lách mình qua hàng rào vậy.

Xong! Phủi cho đám lá vướng trên mình rơi xuống đất, Tử Ân tinh nghịch vẫy tay chào tạm biệt ông từ rồi thoăn thoắt bước đi. Trăng đêm nay sáng quá. Không cần đến đèn, cô vẫn thấy đường đi.

Sương đêm xuống lạnh, bóng lá chập chờn dưới bóng trăng đêm, trải dài lên mặt đất tạo thành những hình thù ghê rợn, làm sởn óc kẻ yếu tim. Nhưng Tử Ân chẳng thấy sợ chút nào. Chẳng những nhìn, cô còn cộng thêm trí tưởng tượng của mình vào, biến chúng thành những con ma nữa.

Chà ở đây nhỉ? Đã đến ngôi nhà mồ. Tử Ân ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh. Dưới ánh trắng, vết máu của Nhị hiện lên thật sợ, trông rùng rợn lắm. Tử Ân lại hướng mắt nhìn lên ngọn tre chờ đợi.

Cót két, cót két.

Tiếng những thanh tre bị gió thổi nghiến vào nhau đấy mà. Tử Ân lại nhớ đến một trò chơi dại lúc nhỏ của mình. Chẳng biết nghĩ sao, lúc ấy cô lại cho một ngón tay vào giữa những thân tre ấy. Suýt tý thì bị nghiền nát ngón tay rồi. Giờ nhớ lại, vẫn còn nghe đau quá.

Đứng chờ mãi chẳng thấy gì, Tử Ân nghe mỏi chân quá. Cô đến chiếc ghế đã ngồi xuống. Đưa mắt nhìn bao quát toàn cảnh khu nhà mồ. Cô che miệng ngáp. Chà! Sao buồn ngủ qua, mi mắt như sắp nhíu lại rồi.

Đúng lúc đó, cô bỗng cảm thấy dường như có một bàn tay ai lạnh ngắt đặt xuống vai mình. Quay đầu lại, cô bắt gặp ngay một gương mặt ma trắng toát kề sát mặt mình.

- Úi da! - Bất ngờ, Tử Ân nhảy chồm lên giật thót người. Nhưng lập tức, cô trấn tĩnh lại được ngay. Định thần nhìn lại cô đã không còn nhìn thấy con ma đâu nữa.

Mình mơ ngủ hay tưởng tượng nhỉ. Tử Ân cắn nhẹ môi mình. Đau điếng rõ ràng là cô đang thức, nhưng bóng ma kia sao mơ hồ quá.

Sột soạt, sột soạt.

Sau lưng Tử Ân bỗng vang lên một tiếng chân người giẫm lên lá khô, gì thế nhỉ? Tử Ân quay nhanh đầu lại. Nhưng tiếng động kia lập tức biến mất ngay, lại tiếp tục vang lên ở một hướng khác sau lưng cô.

Ma thật ư? Tử Ân vẫn hồ nghi. Là một luật sư, học hỏi biết nhiều. Tử Ân không thể nào tin được, thế gian này lại có thể tồn tại một thế giới vô hình. Ma quỷ chỉ có trong chuyện hoang đường, nhảm nhí.

Thế bóng trắng và những tiếng động vừa rồi là sao nhỉ? Sống lưng cô bỗng dưng rờn rờn. Một luồng khí từ đâu thổi vào gáy cô lạnh buốt. Có cái gì tựa như nụ hôn vừa phớt qua má cô thật nhẹ nhàng.

- Không giỡn nhé! - Tử Ân đứng bật dậy hét to - Có giỏi thì hãy hiện nguyên hình ra đây. Ta không tin thế gian này có ma đâu.

Bịch!

Một ống xương trắng rơi ngay trước mặt cô. Rồi một khớp xương nữa, rơi chồng lên khớp xương đầu. Rõ ràng là một cái chân người đang nhảy múa. Con ma đang từ từ hiện trước mắt cô. Thêm một cái tay lại rơi xuống nữa rồi...

Ngây người ra trong nỗi bàng hoàng, Tử Ân thấy ngạc nhiên hơn là sợ. Tựa như đang được xem một phim kinh dị vậy. Con ma đã ráp xong cơ thể, chỉ còn chờ cái đầu thôi. Thử xem nó làm gì mình nhé? Tử Ân cố căng tròn đôi mắt ra chờ đợi.

- Tử Ân, Tử Ân, cháu đâu rồi...

Đúng lúc cái đầu sắp rơi xuống thì giọng ông từ bỗng vang to. Rồi bước chân người rầm rập tiến vào. Ánh đuốc rực lên sáng ngời cả một góc trời. Vụt một cái, bóng ma hoàn toàn biến mất.

- Tử Ân... cháu đi đâu vậy?

Ông từ vừa bước tới, thấy Tử Ân ông chồm lên mừng rỡ. Cạnh bên ông còn có ba thanh niên nữa. Thì ra, sau khi tỉnh dậy không thấy cô, lại phát hiện ra vách nhà bị khoét một lỗ to, ông sợ quá, vội tri hô gọi đám trai làng cùng mình vào khu nhà mồ tìm cô.

- Cũng tại ông không!

Tử Ân giậm chân hờn dỗi.

- Con ma sắp hiện ra rồi, ông lại đến làm nó hoảng hồn chạy mất tiêu.

- Con ma, cháu nói gì? Đã gặp ma ư? - Đôi mắt trợn tròn, ông từ lắp bắp trong kinh hãi. Ba người thanh niên không cố ý mà bỗng đứng sát bên nhau.

Tử Ân gật đầu.

- Gặp rồi. Cháu đã gặp rồi nhưng chỉ có thân hình của nó thôi. Cái đầu chưa kịp hiện ra đã bị ông và mọi người phá mất.

- Cháu... cháu không sợ ư? - Ông từ nói như sắp hụt hơi. Ba gã thanh niên cũng nín thở chờ nghe Tử Ân trả lời.

- Không sợ, hoàn toàn không sợ. - Tử Ân rùn vai đáp lời - Nếu quả thật có ma, thì chúng cũng như ta, cũng tồn tại song song trong một thế giới. Chúng vô hình còn ta hiện diện. Chẳng có gì đáng sợ đâu.

- Cháu nói năng lung tung quá. Ta không hiểu gì cả. - Ông từ lắc đầu - Cả ba thanh niên cũng thế. Họ ngơ ngác nhìn nhau mù tịt.

Biết có nói thêm cũng vậy thôi. Tử Ân nhẹ nhún vai :

- Thôi, vãn tuồng rồi, chúng ta về thôi.

Ông từ gật đầu, cùng ba thanh niên bước đi chầm chậm sau lưng Tử Ân. Ánh sáng theo họ xa dần. Lúc đó, từ ngôi mộ của Lài, một bóng trắng hiện ra, vút lên lùm tre rồi khuất dần trong bóng tối, có tiếng gà gáy xa xa... bình minh sắp lên rồi.
Chương 3

Ma thành tinh và những xác chết bí ẩn

Mặc dù bị ông từ dùng hết lời lẽ ra ngăn cản. Vừa đe dọa vừa năn nỉ, Tử Ân vẫn quyết không thay đổi quyết định của mình là tự cô sẽ sơn sửa khu nhà mồ không cần ai giúp đỡ.

Một đêm thức khuya đối diện với con ma, không làm sức khỏe Tử Ân suy giảm. Chưa sáu giờ, sương còn ướt mềm trên cỏ, cô đã y phục chỉnh tề, ung dung bước vào chợ làng tìm mua sơn.

- Cháu gái ông Hội đồng kia. Cô ta đẹp đấy chứ?

- Cô ta ở Sài Gòn phải không? Chẳng biết làm nghề gì hé?

- Ừ... tôi đoán chắc ả không làm điếm cũng là vợ bé của người ta thôi. Cả nhà ông Hội đồng sẽ chẳng ai làm được tích sự gì.

- Chắc quả báo.

- Còn phải nói.

Vừa bước chân vào chợ, Tử Ân đã nghe sau lưng mình dậy lên lời xì xào bàn tán. Họ như chẳng kiêng dè, cố tình nói cho cô nghe vậy. Ức nhất là câu không làm điếm cũng làm vợ bé cho người, Tử Ân không nhịn nổi, cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt người mới nói :

- Này chị kia, chị vừa nói gì đó?

- Nói gì đâu. - Bà ta nhẹ so vai, chối bay đi. Những người đứng quanh cũng gật đầu, đứng về phía bà ta cả.

- Đúng vậy, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi mà. Ác giả, ác báo xưa nay là chuyện thường tình đơn giản là vậy, lẽ nào cô không biết.

- Phải rồi, không có tịch, không làm ác thì sợ gì chứ.

Hừ! Biết chẳng nói lại Tử Ân giận dữ quay lại bỏ đi một nước, mặc những tiếng cười lớn đuổi theo. Bây giờ thì chỉ cô thật sự tin giữa dòng họ Đoàn nhà mình và những người dân làng kia có oán thù. Theo lời họ nói, dường như gia tộc nhà cô đã làm một việc gì đó tàn ác lắm. Nhưng việc tàn ác đó là việc gì? Tử Ân nhủ lòng lần này sẽ ở lại đây, đến khi nào khám phá ra bí mật mới thôi.

Nghĩ rồi cô rảo bước nhanh đến hàng sơn. Mua lỉnh kỉnh đầy một giỏ. Nào cọ, nào bàn chải, nào thùng, nào sơn rồi ì ạch xách ra đường. Nặng quá! Tử Ân đưa mắt nhìn quanh tìm một chiếc xe kéo.

Mang tiếng mỗi năm về làng một lần, nhưng toàn sáng đi chiều về. Toàn bộ thời gian đều dành hết cho khu nhà mồ, nên Tử Ân chẳng hiểu được cuộc sống sinh hoạt của những người dân ở một vùng quê cách xa Sài Gòn một quãng đường không xa lắm.

Đường đi không xa nhưng sự cách biệt về nếp sống của hai vùng rất lớn. Bây giờ Tử Ân mới ngỡ ngàng nhận ra mức sống, trình độ nhận thức của những người dân ở đây còn thấp quá. Có lẽ vì giao thông cách trở, mỗi tuần chỉ có một chuyến xe từ Sài Gòn về và một chuyến xe ra. Lại phải hai lần bước xuống đò nên kiến thức và văn minh ngại xuống. Để đến tận bây giờ thế kỷ hai mươi mốt sắp đến rồi họ vẫn chưa biết thế nào là ánh sáng của ngọn đèn không cần lửa. Đừng nói gì đến vi tính, điện toán mắc công.

Đời sống của họ đơn giản vô cùng. Phương tiện giao thông chỉ có xe thồ, xe kéo. Hiếm hoi lắm mới thấy người đi xe đạp chạy qua. Từ hôm qua đến nay, Tử Ân chưa thấy một chiếc xe có động cơ nào chạy trên đường cả. Trách chi họ không mê tín dị đoan, tin ma quỷ và vị thánh sống kia như thế. Trị bệnh bằng vỏ sầu riêng và vỏ chôm chôm. Ôi, Tử Ân không nhịn được ôm bụng bật lên cười lớn.

Rồi cô lại thấy thương hại cho họ quá. Sao lại có một sự cách biệt như vậy chứ? Sao những vị lãnh đạo ở đây không biết quan tâm đến đời sống của những người dân? Tiềm năng kinh tế của họ tương đối lớn, nếu đầu tư đúng mức, Tử Ân tin chẳng bao lâu nơi đây sẽ trở thành một vùng quê trù phú, nhộn nhịp và hiện đại chẳng thua kém bất kỳ thị trấn nào. Lòng Tử Ân bỗng nổi lên một tham vọng lớn. Cô muốn làm một cái gì để giúp cho những người dân này quá. Lập trường học, mở bệnh viện hay làm một cái gì đó. Chà! Mới nghĩ thôi, lòng cô đã rạo rực nôn nao lắm rồi.

- Cô Hai đi xe không ạ?

Một chiếc xe kéo trờ tới, dừng ngay trước mặt, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Ân, ngẩng đầu lên, cô cười vui vẻ.

- Có... có ạ... Tôi muốn về khu nhà mồ của ông Hội đồng.

- Khu nhà mồ ông Hội đồng? - Nụ cười mời khách trên đôi môi anh tài xế vụt tắt. Nét mặt sa sầm, anh gằn giọng :

- Vậy ra cô là cháu của ông Hội đồng? .

- Phải. - Tử Ân gật đầu không giấu diếm. Anh ta lập tức kéo xe đứng dậy bỏ đi ngay, không nói một lời. Tử Ân gọi theo - Này anh ơi, sao vậy? Sao lại không chở cho tôi, tôi trả tiền cho anh mà.

- Tôi nhổ toẹt vào đồng tiền đẫm máu của cô. - Vừa nói anh ta vừa phun ngay bãi nước bọt xuống chân Tử Ân.

Cô giận dỗi kêu lên :

- Ôi... thật là mất lịch sự, vô văn hóa. Không chở thì thôi chứ. Làm như nơi đây chỉ có một mình anh chạy xe kéo thôi. Hừ...

- Đúng vậy, ở đây có rất nhiều người chạy xe kéo. Nhưng họ thà ế chứ không thêm chở cô đâu.

Kèm theo lời nói là một chiếc xe đạp sườn ngang thắng kịt ngay trước mặt Tử Ân. Ngẩng đầu lên, mắt Tử Ân tối sầm đi khi nhận ra đó là gã vô duyên chết tiệt hôm nào đã giành ghế của mình trên chuyến xe cuối cùng từ thành phố về làng. Lòng tự ái trẻ con đã khiến cô ngoảnh mặt sang nơi khác. Đưa tay quẹt mũi, gã cười khẩy nhẹ nhàng.

- Tự cao à? Cái trò đỏng đảnh tiểu thư do chỉ nên diễn ra ở nhà để làm nũng với mẹ của mình thôi. Nơi đây chỉ có làm người ta ghét cô thôi, cô tư sản kiêu kỳ ạ.

Đã tư sản, lại còn kiêu kỳ. Toàn những danh từ Tử Ân ghét nhất đời. Không thèm nhìn đến gã nữa. Vừa lúc có chiếc xe kéo chạy qua. Tử Ân đưa tay vẫy, chưa kịp nói gì, gã chết tiệt đã chen vào :

- Cháu gái ông Hội đồng đó, anh có dám chở không?

Cũng giống như gã kéo xe lúc nãy, người thanh niên vội lắc đầu, thà kéo xe trống bỏ đi. Gã quay lại nhìn Tử Ân cười đắc

Đến trang:
Tags :
Cảm nhận bài viết
Chưa có bài khác trong chuyên mục này
-Cặp đôi xui xẻo
-CON ĐĨ.....
-Vương quốc trên gác xép
-Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi
-Anh hận anh yêu em

Bản quyền ©

Timeload : 0.0002/Giây timeout : 0%
SEO Reports for nhatky10x.mobie.in
Xoá Quảng Cáo